“Khà khà, Dư lão đệ, không biết Diệp đại sư có ở nhà không?” Cố Hồng ngửa mặt hỏi thăm.
Bản thân Cố Hồng chỉ là một người hầu, trình không biết xấu hổ càng thêm lợi hại so với những võ giả tầng chót xã hội như Dư Minh.
Tựa như lần trước, gã sợ bị Cố Trường Thuận trách cứ, cho nên không cho Dư Minh chút thể diện, sỉ nhục Diệp Viễn đến không còn đường sống.
Hiện tại gã phải đến cầu người, lại có thể mặt dạn mày dày xưng huynh gọi đệ với Dư Minh.
Dư Minh thấy thế thì cười lạnh, nói: “ủa, chẳng phải đó là Cố đại nhân sao? Xin đừng xưng huynh gọi đệ với thứ hạ cấp như ta đây, để tránh làm thấp thân phận của ngài.”
Dư Minh đang đầy một bụng oán khí với Cố Hồng, không tranh thủ lần này lên mặt lấy lại thể diện thì làm sao có thể vui vẻ được đây?
Cố Hồng lại căn bân chẳng hề để ý đến sự châm chọc trong giọng điệu của Dư Minh, gã vẫn tươi cười nói: “Nghe ngươi nói gì kìa! Cố Hồng ta chẳng qua chỉ là một người hầu của Cố gia, cũng chỉ là một kẻ khốn khổ trong Cổ Phong Thành này thôi, Dư lão đệ cần gì phải làm khó lão ca như vậy chứ? Ta biết Dư lão đệ vẫn khó chịu về chuyện ngày đó, nhưng lão ca ta đây cũng có chuyện khó xử của mình có phải không nào? Hôm nay lão ca tới đây, một là để mời Diệp đại sư ra tay, hai là đến để nhận lỗi với Dư lão đệ đây.”
Không thể không nói, gã Cố Hồng này đích thực rất khéo cư xử. Trình bày vấn đề thật kín kẽ, lại nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua chuyện ngày đó.
Nếu là một tiểu tử chưa hiếu việc đời, hẳn đã lập tức cảm động rưng rưng mà xưng huynh gọi đệ với Cố Hồng rồi.
Chỉ có điều, Dư Minh tuy chưa làm nên trò trống gì nhưng lại là tay cáo già.
Cố Hồng muốn nhẹ nhàng lướt qua chuyện cũ đâu phải dễ dàng gì với hắn?
“Ha, Cố quản gia đừng dùng kiểu này nói chuyện với ta! Có chuyện gì nói nhanh chút đi, nếu không có thì cút ngay đi cho ta! Hiện Diệp đại sư rất bận, không có thời gian lằng nhằng với người như ngươi!” Dư Minh thản nhiên nói.
Lúc này Dư Minh đã cực kỳ vui sướng trong lòng.
Mới có vài ngày đã có cơ hội đánh trả để lấy lại thể diện!
Ngày đó chẳng phải ngươi bảo lão tử cút đi sao? Hiện tại đến lượt ngươi cút thật xa cho lão tử!
Mây ngày trồi qua, mối quan hệ giữa Dư Minh và Diệp Viễn đã biến hóa khác xa trước đây.
Tuy Diệp Viễn vẫn gọi hắn là lão ca nhưng Dư Minh tự biết thân biết phận rằng, hắn và Diệp Viễn hoàn toàn không thuộc cùng một cấp bậc.
Không xem xem, Diệp đại sư người ta đều qua lại với hạng người nào?
Quân Thiên Vũ, La Phương, Tôn Mậu Thịnh, chẳng phải tất cả đều là những đại nhân vật có ảnh hưởng lớn đến Cổ Phong Thành này đó sao?
Nhưng dù vậy, Diệp Viễn vẫn cứ đối xử rất thoải mái với Dư Minh.
Dư Minh xem liền hiểu rõ trong lòng, thứ biến hóa chỉ có tâm tính của mình mà thôi. Thái độ của Diệp Viễn với hắn, hiện không khác gì lúc ban đầu cả!
Cho nên trong mắt hắn, Cố Hồng chỉ là một người hầu, mà hẳn lúc này, thân phận đã cao hơn Cố Hồng rất nhiều!
Lần này tới đây, hiến nhiên Cố Hồng mang theo quyết tâm liều mình tới cùng, cho nên cũng chuẩn bị đem khả năng mặt dày vô sỉ phát huy hết sức!
“Ý đồ đến đây của ta, lẽ nào Dư lão đệ còn không rõ ư? Cố mỗ là muốn cầu kiến Diệp đại sư, mời ngài đến xem bệnh cho tiểu thư. Nếu có điều kiện gì, Diệp đại sư cứ việc mở miệng là được.”
Vừa nói, Cố Hồng vừa móc ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Dư Mình, vẻ nịnh nọt nói: “Đây là chút lòng thành của lão ca, xin Dư lão đệ vui lòng nhận cho. Sau khi chuyện này thành công, lão ca còn sẽ đến cảm tạ. Ta biết lão đệ là người có tiếng nói trước mặt Diệp đại sư, chỉ cần lão đệ chịu dàn xếp cho một chút, còn lại chúng ta đều có thể thương lượng, được chứ?”
Cố Hồng đau lòng muốn chết rồi.
Lần này, đế cải thiện mối quan hệ với Dư Minh, gã đã phải trả giá khá lớn.
Trong nhẫn trữ vật có chừng nghìn viên Nguyên Tinh hạ phẩm.
Một nghìn viên Nguyên Tinh hạ phẩm này là một phần năm của cải của gã đó!
Phải biết rằng, Nguyên Tinh hạ phẩm có giá trị ngang với điếm cống hiến, lấy một đối một.
Tức là, Cố Hồng vừa đưa cho Dư Minh một nghìn điểm cống hiến!