Mọi người quan sát thật lâu vẫn không tìm ra lối vào, trước sau vẫn là một tảng đá cứng lạnh như băng.
ứng Thiên Nhai cau mày nói: “Sao lại thế nhỉ? Đúng là ở đây mà, vì sao không có lối vào?”
Hạ Thư Minh hỏi: “Thành chủ đại nhân, liệu có nhớ lầm không?”
ứng Thiên Nhai chậm rãi lắc đầu: “Địa điểm sư đệ truyền cho ta đúng là chỗ này không sai được, chỉ là không có lối vào, hắn đã đi vào bằng cách nào? Mọi người phân công nhau tìm kiếm thử xem, xung quanh đây có lối vào hay không.”
Đám thủ hạ hắn mang theo bèn nghe lệnh phân tán ra bốn phía tìm kiếm lối vào động phủ thượng cổ.
Chỉ chốc lát sau, có người chợt kêu lên: “Thành chủ đại nhân, chỗ này có một đám cọc đá.”
Mọi người đổ qua đó xem, quả nhiên là một mảnh đất đầy cọc đá rộng chừng năm mươi trượng vuông.
“Đây là trận pháp! Chỉ cần phá giải trận pháp là có thể vào được động phủ.” Hạ Thư Minh nói, vẻ đầy hưng phấn.
Đối với lần đi tìm hiểu động phủ thượng cổ này, ứng Thiên Nhai có treo giá rất cao, không chỉ trả một món thù lao lớn cho Hạ Thư Minh mà còn cho phép giữ làm của riêng toàn bộ những thứ lấy được trong hành trình này.
Cho nên thái độ của Hạ Thư Minh đối với chuyến thám hiểm này vẫn khá tích cực.
Lại nói, Hạ Thư Minh thật đúng là một vị luyện dược sư có thực lực khá mạnh, hắn không chỉ đạt đến cảnh giới Đan Thánh trong luyện đan mà còn đạt đến trình độ cấp bảy trong trận đạo, cho nên hắn chỉ cần nhìn qua một cái đã nhận ra những cọc đá này là một trận pháp.
ứng Thiên Nhai nghe nói vậy, lập tức mừng rỡ: “Liệu Hạ đan thánh có nắm chắc khả năng phá giải được trận pháp này không?”
Hạ Thư Minh cười nói: “Việc này cứ để ta! Nếu ngay cả ta cũng không phá được, mọi người cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi. Có điều… Thành chủ đại nhân, ước định trong chuyến đi này của chúng ta, hình như không bao gồm cả hạng mục này thì phải?”
Trong số những người ở đây, chỉ có mình hắn là trận sư cấp bảy. Nếu ngay cả hắnk cũng không phá được thì đúng là không ai làm được rồi.
Chỉ là, Hạ Thư Minh không biết, trong đoàn người còn có một vị trận sư cấp chín.
Cái nhìn của Hạ Thư Minh không khác biệt nhiều so với Quân Thiên Vũ, trên phương diện đan đạo, Diệp Viễn có tạo nghệ cực cao, nhưng có lẽ ở những phương diện khác chỉ là tay mơ mà thôi.
Dĩ nhiên Diệp Viễn cũng nhìn một cái là nhận ra những cọc đá này là một bộ trận pháp, có điều, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy bộ trận pháp này.
Hơn nữa, Diệp Viễn đã nhìn ra, tuy bộ trận pháp này có đẳng cấp không cao nhưng cỏ vài chỗ rất dễ mắc bẫy.
Hiển nhiên là kẻ bày trận pháp này muốn dẫn dắt người ta rơi vào bẫy rập.
Diệp Viễn vốn định ra tay nhưng nhìn Hạ Thư Minh tích cực như vậy, đành phải ngậm miệng im lặng.
Trong chuyến này, thực lực của hắn là yếu nhất, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Nếu Hạ Thư Minh có thể phá giải được trận pháp thì rất tốt, nếu như không được, lúc đó hắn ra tay cũng chưa muộn.
Song, nếu chủ nhân của động phủ đã đào nhiều bẫy rập như vậy, bọn họ hẳn sẽ phải nếm chút khốn khổ đây.
Hạ Thư Minh cố tình tăng giá, ứng Thiên Nhai dĩ nhiên sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng vào thời điểm này rồi, hắn biết kiếm đâu ra một trận sư khác?
“Hạ đan thánh yên tâm, chờ ta cứu được sư đệ ta ra, ngoài thù lao đã hứa trước với ngươi, ta sẽ tăng thêm một phần.” ứng Thiên Nhai nói.
Hạ Thư Minh nghe vậy, lập tức vui mừng: “Ha ha, thành chủ đúng là hào phóng! Vậy để Hạ mỗ phụ trách phá trận này.”
Nói đoạn, lão đi tới giữa khu cọc đá, ấn cái cọc cao nhất xuống nền đất.
Những cọc đá này cao thấp không đều, đường kính cũng không bằng nhau, phương pháp phá giải chính là ấn một vài cọc then chốt xuống dưới.
Khu đất này, có khoảng hơn một nghìn cây cọc đá, làm thành một trận pháp cực kỳ huyền diệu.
Hạ Thư Minh ấn cọc đá xong, lại ngừng một lát rồi mới tìm đến cây cọc đá thứ hai đế ấn xuống.
Diệp Viễn thấy Hạ Thư Minh ấn cây cọc đầu tiên thì đã khẽ lắc đầu một cái.
Quân Thiên Vũ cũng chú ý tới động tác này của Diệp Viễn, bèn hỏi nhỏ: “Thế nào, Hạ Thư Minh có gì không ốn à?”