Ngô Chiêu sa sầm nét mặt nói: “Nếu như chúng ta đã có thể thoát ra khỏi trận pháp đó rồi, thì hôm nay cũng chính là ngày chết của ngươi! Không những ngươi phải chết, mà những người khác của u Vân Tông cũng phải chết theo ngươi! Mai Trăn, muốn trách, thì hãy trách tên nhãi ranh Diệp Viễn!”
Nói rồi, Ngô Chiêu liên quay lại nói với sáu tông môn khác: “Diệp Viễn bỏ trốn, khiến các ngươi suýt chút mất mạng! Xông lên cho ta, giết chết cái tên đáng chết của u Vân Tông này, còn những thứ khác trên người bọn chúng Thiên Càn Tông chúng ta không cần!”
Thế nhưng… không một ai hưởng ứng hắn.
Diệp Viễn trông thấy cảnh tượng này liền cười nói: “Xem ra các ngươi vì để có thể qua được ải vừa rồi, đã làm ra chuyện khiến người người oán trách! Bây giờ, Thiên Càn Tông các ngươi đã không được lòng người rồi, lại còn muốn bọn họ giúp đỡ sao?”
Diệp Viễn chỉ liếc mắt trông qua nhóm người này, liền biết chuyện gì đã xảy ra trong đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng.
Với trình độ của Triệu Dực Dương, muốn nhanh chóng tìm ra lối thoát là điều không thể, trừ phi mở đường máu..
Nhân số của sáu tông môn khác lúc này đã ít hơn nhiều so với lúc trước, điều này chứng minh cho suy đoán của Diệp Viễn là đúng.
Ngô Chiêu nghe vậy giận tái mặt.
Hắn biết khi ở trong đại trận hắn đã đắc tội với các tông môn khác, cho nên mới nói là không cần bất cứ thứ gì.
Nhưng hẳn đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng về hành vi của mình, lúc này lại không có một ai hưởng ứng lời của hắn.
“Hừ! Thì sao chứ? Đối phó với đám người kém cỏi các ngươi, chỉ cần Thiên Càn Tông chúng ta là đủ rồi! Đệ tử Thiên Càn Tông nghe lệnh, cùng ta xông lên tiêu diệt hết đám người u Vân Tông!”
Ngoại trừ u Vân Tông, thì Thiên Càn Tông là tông môn ít bị tổn thất nhất, tới giờ phút này vẫn còn giữ được mười lăm mười sáu người, gấp đôi nhân số của u Vân Tông!
Hai chọi một, Thiên Càn Tông có thể tiêu diệt u Vân Tông khá dễ dàng.
“Tuân lệnh!”
Đệ tử Thiên Càn Tông kẻ nào kẻ nấy hăm he xông lên, nhất là Lý Trường Vũ, hắn sớm đã có ý định giết chết Diệp Viễn!
Lúc này hắn chủ động nói: “Ngô trưởng lão, để tên Diệp Viễn đó cho đệ tử!”
Ngô Chiêu nhìn hắn, rồi gật đầu nói: “Chăm sóc cẩn thận tên tiểu tử đó, bằng không không thể rửa được mối hận này trong lòng ta!”
“Ngô trưởng lão yên tâm, đệ tử sẽ để hắn ăn đủ!” Lý Trường Vũ nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn, cười lạnh nói.
Ngô Chiêu biết Lý Trường Vũ từng chịu thiệt dưới tay Diệp Viễn, chắc chắn sẽ không nhường nhịn chút nào.
Ngưng Tinh cảnh tầng bốn đấu với Linh Dịch cảnh tầng tám, nói thế nào người chết cũng sẽ phải là Diệp Viễn!
Ngô Chiêu tuy rằng có chút bất mãn đối với Lý Trường Vũ, nhưng hắn biết Lý Trường Vũ là người có bản lĩnh, chiến lực thực sự không kém hơn võ giả Ngưng Tinh hậu kỳ!
Nếu không phải như vậy, hắn cũng đã không được Trì Tông Đào thu nhận làm đệ tử.
Trong lớp đệ tử trẻ tuổi, thực lực của Lý Trường Vũ quả thật là cực kỳ cường hãn!
Không ít đệ tử U Vân Tông cảm thấy nực cười khi nghe thấy những lời này của hai người bọn họ.
Cuối cùng, vẫn là Bàng Vạn Niên không nhịn nổi nhổ một ngụm nước bọt nói: “Ngươi đó, đừng trách ta không nhắc ngươi trước, ta khuyên ngươi đừng động tới Diệp Viễn, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy.”
Lý Trường Vũ cười lạnh: “Được thôi! Ta muốn xem xem, hắn làm thế nào mà khiến ta chết khó coi được đây! Ta thừa nhận hắn có chút bàng môn tà đạo, nhưng là một người luyện võ, dựa vào bàng môn tà đạo cũng sớm có ngày chết thảm mà thôi! Diệp Viễn, hôm nay ta sẽ để ngươi biết thế nào là thực lực chân chính!”
Diệp Viễn vừa nghe lập tức cười nói “Được, vừa hay ta cũng mới kiếm được một món đồ chơi bàng môn tà đạo, muốn dùng ngươi để thử, không biết có khiến ngươi chết thảm không?”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, sự bất mãn hiện rõ trên gương mặt Lý Trường Vũ.
Ngay một khắc sau, Lý Trường Vũ liền cảm thây hoa mắt, mười tám con kiếm khôi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn.