Vụt vụt vụt…
Tám cái bóng màu xanh, giống như ma quỷ đến trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Tống Ngọc chợt biến, không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên chém ra trăm đạo kiếm quang.
Nhưng mà tốc độ của mấy cái bóng màu xanh kia quá nhanh, hắn lại không thể nào đánh trúng hết.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Có ba bóng xanh, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng mà trước đó đã có năm bóng màu xanh, nhảy vào trong đội ngũ.
Mấy người khác cũng xuất chiêu, muốn ngăn cản.
Nhưng mà rốt cuộc thực lực của bọn họ so với Tống Ngọc cũng là kém hơn rất nhiều.
“A! Cứu mạng!”
Một âÂm thanh hét thảm một tiếng, một người bên trong trực tiếp bị năm đạo bóng màu xanh kia bắt đi, thậm chí không kịp phản kháng.
“Nổ cho ta!”
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm, đột nhiên sức mạnh Tinh Thần đi sau mà đến trước!
Năm đạo bóng màu xanh kia trực tiếp bị Tinh La Chiến Kỳ của Diệp Viễn nổ vỡ nát.
Hóa ra, Diệp viễn đã giải quyết xong tám Hắc Thi kia, kịp thời chạy tới cứu người.
“Thối quá!”
Đột nhiên, một mùi tanh hôi truyền đến, đám quái vật màu xanh kia bị nổ tung, chất nhầy màu xanh chảy thành một vũng.
Diệp Viễn nín thở, hỏi: “Hồ Phi, ngươi không sao chứ?”
Lúc này Hồ Phi còn chưa hoàn hồn, nghe được Diệp Viễn nói, hắn mới chợt bừng tình, lắc đầu nói: “Không… Không sao, cảm ơn ngươi Diệp Viễn!”
Diệp Viễn khoát tay nói: “Mọi người đều là đồng bạn, đừng có khách khí. Những quái vật này ở trong sương mù xuất quỷ nhập thần, khó mà phòng bị, mọi người cẩn thận một chút.”
Tống Ngọc cũng chưa hoàn hồn, vừa rồi tốc độ của mấy con quái vật màu xanh kia quá nhanh, nếu như không phải thực lực của hắn hơn người, chỉ sợ cũng đã trúng chiêu.
Bỗng nhiên, hắn biến sắc, nói: “Ta biết rồi! Diệp Viễn, đây là Lục Thi!”
Diệp Viễn nhướng mày, nói: “Lục Thi?”
Tống Ngọc gật đầu nói: “Lục Thi cũng là một loại thi biến, thích nhất là hút máu người. Lục Thi này, hành tung quỷ dị, không đoán trước được, còn có thể biến ảo thành hình người. Có điều, nhược điểm lớn nhất của nó chính là lực phòng ngự rất yếu. Lúc trước hút khô máu Tiễn Phong, chỉ sợ cũng là Lục Thi.”
Diệp Viễn cau mày nói: “Lúc thì Hắc Thi, lúc thì Lục Thi, chỗ này đúng là cái gì cũng có mà!”
Bỗng nhiên, Tống Ngọc biến sắc, nói: “Không hay rồi, máu Lục Thi có độc! Hồ Phi, hắn…”
Mọi người nghe vậy, đều là biến sắc, từng người nhìn về phía Hồ Phi.
“Hồ Phi, ngươi….” Quách Cảnh Dương cả kinh kêu lên.
Hồ Phi cũng là sững sờ, nghi hoặc nói: “Ta… ta làm sao?”
Trên mặt hắn, bắt đầu thối rữa, trở nên vô cùng dữ tợn, nhưng mà chính bản thân hắn dường như không hề có cảm giác.
Diệp Viễn biến sắc, hét lớn: “Hồ Phi, mở miệng!”
Đến lúc này, Diệp Viễn đã yên lặng không một tiếng động mà thay thế vị trí Tống Ngọc, trở thành người đưa ra chủ kiến của tất cả mọi người.
Hắn nói một câu, Hồ Phi theo bản năng hé miệng.
Vụt!
Đan dược này bay thẳng vào miệng hắn, rồi tan ra!
Sau đó, mọi người liền thấy, những chỗ đang thối rữa trên mặt hắn lại bắt đầu điên cuồng lành lại.
Một bên thối rữa, một bên chữa lành.
Hai sức mạnh bá đạo, kịch liệt giao phong ở trong người Hồ Phi.
Hồ Phi kêu thảm một tiếng, té ngã trên đất, đau đớn lăn lộn.