Diệp Viễn cắn răng, dùng nốt nguyên lực còn lại bạo phát ra hết!
Trong nháy mắt, vố số cánh hoa bao quanh Diệp Viễn.
Cùng lúc này, Diệp Viễn sử dụng “Linh Chá cửu Dương Thần Quyết” tới cực điểm, luyện hoá nguồn năng lượng vô danh hắn đã hấp thu vào trong cơ thể!
Quá trình tu luyện của võ giả, thực ra chính là quá trình mở đan điền.
Khi không dùng tới võ kỹ, nguyên lực trong cơ thể sẽ vận chuyến thành chu thiên, ở trạng thái cân bằng với nguyên lực thiên địa bên ngoài.
Nhưng một khi sử dụng võ kỹ, nguyên lực trong cơ thế của võ giả sẽ bị tiêu hao bớt, tốc độ nguyên lực chuyển hoá trong cơ thể sẽ không theo kịp tốc độ tiêu hao.
Võ kỹ càng lợi hại, càng tốn nhiều nguyên lực, tốc độ bổ sung càng chậm.
Tuy rằng khả năng khống chế nguyên lực của Diệp Viễn cực mạnh, nhưng với Thiên Lưu Phi Hoa, tốc độ tiêu hao nguyên lực là rất nhanh.
Cũng vì có thể khống chế được nguyên lực, nên Diệp Viễn mới có thể dùng võ kỹ này trong hai ngày liên tục.
Tốc độ hấp thu của Diệp Viễn lúc này đã không thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao, chỉ có luyện hoá số năng lượng vô danh này thành nguyên lực, mới có thế hoá giải được tình cảnh trước mắt.
Qua hai ngày hấp thụ, trong cơ thể Diệp Viễn đã tích được một lượng nhỏ năng lượng vô danh.
Nhưng so với tốc độ tiêu hao nguyên lực lúc này của Diệp Viễn, số nguyên lực do nguồn năng lượng vô danh chuyển hoá thành cũng chỉ như muối bỏ bể.
Song bây giờ Diệp Viễn đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ biết còn nước còn tát, còn hơn là bị kiệt sức mà chết.
Cùng lắm là bị đá ra ngoài, nếu rơi vào tình huống đó thì hẳn có thể giải thích với mọi người rằng: hắn muốn giết sạch yêu thú ở tầng thứ nhất, nhưng kết quả do cạn kiệt nguyên lực nên mới bị yêu thú giết chết?
Trong lúc Diệp Viễn đang điên cuồng luyện hoá, nguồn năng lượng vô danh đó cuối cùng cũng đã chuyển hoá thành nguyên lực từng chút từng chút một, hoà nhập với nguyên lực trong hắn.
Nhưng chỗ nguyên lực này có dồn lại nhiều nhất cũng chỉ bằng miệng bát.
Thấy tình trạng này, Diệp Viễn bất giác cười khổ.
Chút nguyên lực này, căn bản là không đủ để hắn chống đỡ thêm một hơi nữa!
Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, hắn đánh đánh giết giết hai ngày hai đêm lại chỉ gom được bấy nhiêu số năng lượng vô danh.
Cái đồ chơi này đúng là đắt như vàng vậy.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn đã không đủ sức thi triển Thiên Lưu Phi Hoa nữa.
Những yêu thú này lại một lần nữa xông về phía Diệp Viễn, lúc này hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành chuyển sang dùng công pháp sử dụng tới nguyên lực do số năng lượng vô danh ít ỏi chuyển hoá thành.
Thế nhưng, chuyện khó xử lại xảy ra lần nữa, hắn dùng công pháp cũng chỉ có thể điều động được một chút xíu nguyên lực vô danh!
“Móa, không phải chứ? ít thế này sao đủ dùng?” Diệp Viễn gần như muốn sụp đố.
Hắn vất vả đánh đánh giết giết đến tận lúc này, chính ỉà để tích góp nguyên lực vô danh.
Nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể điều động được một giọt nguyên lực, thật đúng là nực cười.
Nếu cứ như vậy mà bị loại, Diệp Viễn sẽ tìm một nơi bế quan hai mươi năm không dám ra ngoài nữa.
Nhưng ngay khắc sau, đồng tử của Diệp Viễn đột nhiên co lại.
Sau khi một giọt nguyên lực này ngay đi vào kinh mạch thì lập tức biến mất!
Diệp Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, so với Thiên Lưu Phi Hoa lúc trước, tình trạng này còn đáng sợ hơn nhiều vì nó tới mà không chút báo trước.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Thiên Lưu Phl Hoa đột nhiên bạo phát, dường như trong nháy mắt đã quét sạch hết đám yêu thú!
“Chuyện này là thế nào?”