Sắc mặt Chu Minh Vũ ngưng trọng, lông mày nhíu lại, cũng không biết là vì thương thế hay là vì Mã Nghĩa.
Lúc Chu Minh Vũ tới gần không khỏi sững người lại.
“Thái… Thái Thượng trưởng lão ngài ấy… đi rồi!”
Bản thân Chu Minh Vũ cũng không hề biết làm thế nào có thể nói ra những lời đó, hắn cảm giác não của mình không quá đủ dùng.
Mã Nghĩa đã hoàn toàn không có hơi thở, hiển nhiên là đã chết rồi.
Trước sơn môn u Vân Tông giống như một tử địa tĩnh mịch, chỉ có âm thanh của từng đợt gió nhè nhẹ thổi.
Đệ nhất cường giả Hồn Hải cảnh, vậy mà lại bị đại trận hộ tông của u Vân Tông đánh chết!
Toàn bộ nam vực, đã bao lâu rồi không có cường giả Hồn Hải cảnh chết?
Kết quả này, Chu Minh Vũ và những đệ tử Tử Thần Tông khác đều không thế chấp nhận được.
Nhưng mà, thi thể của Mã Nghĩa lại không ngừng nói cho bọn hắn biết đây chính là sự thật!
ở nơi then chốt bên trong đại trận của u Vân Tông, tất cả các đệ tử đều toàn thân mồ hôi nhễ nhại, biểu hiện rõ có chút mệt lả, nhưng biểu tình trên mặt bọt họ đều vô cùng phấn khích, giống như điên cuồng vậy.
Sắc mặt ai nấy trướng hồng nhìn về thân ảnh phía trước, trong ánh mắt lộ rõ sự sùng bái cuồng nhiệt.
Hiển nhiên tất cả đều rất muốn nói chuyện, nhưng lại cố gắng đè nén sự kích động của mình, chỉ sợ quấy rầy đến Diệp Viễn đang chủ trì đại trận.
Đột nhiên Diệp Viễn chậm rãi quay người lại, nhàn nhạt nói: “Tử Thần Tông đã rút lui, trận này chúng ta thắng rồi!”
Những đệ tử u Vân Tông này lập tức vang lên tiếng cười như sấm rền!
Từ lúc Thiên Phong và Lạc Thanh Phong bị giam giữ, trong u Vân Tông chưa từng có tiếng cười nói vui vẻ như vậy.
Một trận này, thật quá sảng khoái lâm ly rồi!
“Diệp Viễn vạn tuế!
II
“Diệp Viễn vạn tuế!”
Diệp Viễn cũng cười, hắn biết những đồng môn này đã bị đè nén quá lâu, nên rất cần một chiến thắng để giải tỏa ra hết những cảm xúc bị đè nén trong lòng.
Diệp Viễn đã nhờ vào uy lực của đại trận mà chém giết một cường giả Hồn Hải Cảnh, đây là một thắng lợi có ý nghĩa phi phàm!
Nhất thời, cả u Vân Tông đều sục sôi!
“Cảm giác này thật quá tuyệt vời! Chúng ta đã làm gì, vậy mà chúng ta đã giết chết một tên cường giả Hồn Hải Cảnh!”
“Ha ha ha… Có thể giết chết một tên cường giả Hồn Hải cảnh, đời này của ta vậy là cũng đủ rồi! Sau này nếu có phải chết vì tông môn, ta cũng chết không hối tiếc!”
“y! Ngươi biết không? Đó là một tên cường giả Hồn Hải cảnh! Cường giả Hồn Hải Cảnh đấy! Ta con mẹ nó giết được một tên cường giả Hồn Hải cảnh! Ha ha ha…”
“Ha ha, sau này ta muốn nói với con trai ta, cha của nó đã từng giết chết một tên cường giả Hồn Hải cảnh!”
“Thật quá đã rồi! Ta còn cho rằng Diệp Viễn khởi động đại trận hộ tông chỉ để làm con rùa rụt đầu, ai biết rằng vậy mà lại chủ động xuất kích, một kích chém chết luôn một tên cường giả Hồn Hải Cảnh!”
Những đệ tử u Vân Tông này ai ai cũng đều giống như điên cuồng, thỏa thích giải tỏa hết cảm xúc của mình ra.
Mấy ngày này Diệp Viễn tiến hành cải tạo hoàn toàn Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận, không những bổ sung phần thiếu sót, mà còn liên kết mấy trăm trận pháp nhỏ ở nơi then chốt của đại trận.
Mấy trăm trận pháp nhỏ này do mấy trăm đệ tử u Vân Tông chủ trì, Diệp Viễn có thể thông qua trận pháp mà sử dụng nguyên lực của mấy trăm người này để không ngừng cung cấp nguyên lực liên tục chống đỡ cho Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận!
Một tên võ giả Hồn Hải cảnh có thể giết mấy trăm đệ tử U Vân Tông này chỉ trong một chiêu, nhưng nguyên lực của mấy trăm đệ tử này đã được đại trận phóng thích ra ngoài, hình thành một lực công kích vô cùng đáng sợ, trực tiếp chém giết cường giả Hồn Hải cảnh!