Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Diệp Thanh đang ở một bên, thần sắc hơi hòa hoãn nói: “Thanh Linh Thụ cực kỳ hiếm thấy, chắc là đế nhận được hắn lệnh tôn đã tốn một cái giá không nhỏ đúng không? Chỉ là mặc dù Thanh Linh Dung Tâm Dịch cũng chỉ có thể trị phần ngọn không thế trị phần gốc.”

Thần sắc Chu Ngạn bỗng nhiên động một cái, hỏi Quyền Tinh Tử: “Hội trưởng đại nhân, nếu như ngay cả ngài cũng không trị được bệnh này của Ly Nhi, vậy thì trên đời này còn có ai có thể trị hết được không? cảnh hội trưởng, người…”

Cảnh hội trưởng trong miệng Chu Ngạn, chính là đỉnh phong đan đạo trong Thần Vực, hội trưởng công hội luyện dược sư – cảnh Phụng Thiên!

Quyền Tinh Tử lắc đầu nói: “Theo ta được biết thì chỉ sợ là cảnh hội trưởng cũng không trị được! Hơn nữa cho dù ngài có trị được thì cũng chỉ sợ là Ly Nhi cũng rất khó chờ được đến lúc ngài xuất thủ.

Bỗng nhiên Chu Ngạn cười lạnh nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly nói: “Ly Nhi, nàng có nghe thấy không! Đến cảnh hội trưởng cũng không chữa được, chẳng lẽ nàng lại cho rằng một thổ dân ở hạ giới, có thể chữa được tuyệt chứng cho nàng?

Nguyệt Mộng Ly nhoẻn miệng cười: “Nếu đến Cảnh hội trưởng cũng bó tay thì tại sao lại không cho hắn thử một chút cơ chứ?”

“Ngươi! Ta thấy là trong lòng ngươi để ý đến cái tên thổ dân đó đi!” Chu Ngạn cả giận nói.

“Như thế thì thế nào?” Nguyệt Mộng Ly đúng mực nói.

“Ngươi!” Chu Ngạn cả người đều đã nổi khùng rồi.

“Nguyệt Nhi! Hiền chất có lòng tốt, không tiếc mời Quyền Tinh Tử đại nhân tới chẩn mạch cho con, con đây là đang có thái độ gì vậy!” Một người trung niên uy nghiêm bên cạnh nói.

Người trung niên này chính là thành chủ của Minh Nguyệt Thành, Nguyệt Nam Thiên!

Lúc trước hắn vẫn luôn không nói chuyện đến lúc này thì cũng không nhịn được phải lên tiếng.

“Thổ dân? Ha ha, thứ cho lão phu nói thẳng, một thổ dân hạ giới, làm sao có thể trị được tuyệt chứng như thế?” Quyền Tinh Tử bỗng nhiên cười nói.

Chu Ngạn nghe lời này, tinh thần bình tĩnh lại, dường như là thị uy với Nguyệt Mộng Ly nói: “Ly Nhi, nàng có nghe thấy không?”

Nguyệt Mộng Ly liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Xem ra là Chu thiếu gia đây rất hy vọng ta cứ thế chết đi!”

Thần sắc Chu Ngạn cứng đờ, vội vàng nói: “Ta… ta không có ý đó!”

Cuối cùng thì mọi người tan rã trong không vui, sau khi mọi người đi, dung mạo Nguyệt Mộng Ly có chút tiều tụy, lấm bẩm nói: “Thế mà đã hơn một năm rồi, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?”

Vốn tưởng rằng nhớ mong Diệp Viễn chỉ là bởi vì hắn và người kia rất giống nhau.

Nhưng mà từ khi Nguyệt Mộng Ly trở về Thần Vực, nàng lại phát hiện hình ảnh của Diệp Viễn lúc nào cũng ở trong đầu mình, muốn không nghĩ đến cũng không được.

Trên mặt Nguyệt Mộng Ly lúc này viết đầy chữ nhớ nhung.

“Dựa vào tốc độ tu luyện của Diệp Viễn, chắc là bây giờ đã phi thăng Thần Vực rồi đi?” Bỗng nhiên Diệp Thanh nói.

Nguyệt Mộng Ly gật gật đầu, lo lắng nói: “Ta lo lắng chính là điểm này! Chu Ngạn đã gieo ấn ký Hạo Nhận Viêm Tâm Đồng trên người Diệp Viễn, nếu như hắn thật sự quyết tâm đối phó với Diệp Viễn, dựa vào thực lực của chàng bây giờ, nhất định không phải là đổi thủ của hắn!”

Diệp Thanh cười nói: “Người khác ta không biết, nhưng mà tiên tiểu tử Diệp Viễn kia là một tên quỷ dị! Một đạo ấn ký nho nhỏ, căn bản là không có bao nhiêu tác dụng đối với hắn.”

Hai mắt Nguyệt Mộng Ly tỏa sáng nói: “Thật sao?”

Diệp Thanh gật đầu nói: “Ngươi đã bao giờ thấy tên tiểu tử kia chịu thua thiệt chưa? Hơn nữa nếu như ngươi thật sự hoài nghi Diệp Viễn là người kia, vậy thì sao hắn có thể quan tâm một Chu Ngạn nho nhỏ cơ chứ? Ngươi yên tâm đi, lúc tên tiểu tử kia xuất hiện trước mặt ngươi một lần nữa, nhất định sẽ đem Chu Ngạn dẫm ở dưới chân!”

Thời gian này Diệp Thanh vẫn luôn đi theo Nguyệt Mộng Ly nên cũng đã biết được không ít bí mật liên quan đến Diệp Viễn và cũng bao gồm cả hoài nghi của Nguyệt Mộng Ly về Diệp Viễn.

Nguyệt Mộng Ly nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật?”

“Không tin thì ngươi cứ chờ mà xem!” Diệp Thanh cười nói.

Cùng lúc đó, Chu Ngạn đang kêu la như sấm: “Tên thổ dân đáng chết này, lại dám hủy ấn ký Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng của bổn thiếu gia đi! Đáng chết! Đáng chết! Bổn thiếu gia không tin, một tên thổ dân nhỏ nhỏ, lại có thể chữa được bệnh cho Ly Nhi! Chu Vu, dựa theo tọa độ tên thổ dân đó phi thăng ở Vô Biên Giới, hẳn là mấy vực ở tây nam, bây giờ ngươi phái người đi tìm hắn đến cho ta, nhất định phải tìm được tên tiểu tử này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK