Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có ai cho rằng hắn sẽ vào kiếm trận, bởi vì Diệp Viễn sẽ không đem mạng nhỏ của mình làm trò đùa.

“Chó ở đâu ra mà ở đây sủa bậy vậy?” Diệp Viễn nhìn cũng không nhìn Tề Hằng nói.

Mặt Tề Hằng biến sắc, tức giận nói: “Muốn nói chó, ngươi mới là chó! Ngươi bây giờ không phải là chó nhà có tang sao?”

Diệp Viễn nghe thấy cười nói: “Chủ nhân của ngươi chẳng qua là vượt qua cửa thứ sáu thôi, coi ngươi đắc ý kìa. Thích bợ chân thối của hắn như vậy, sao không dám tự mình đi vượt kiếm trận đi?”

Mọi người đều dùng vẻ mặt trào phúng nhìn Diệp Viễn, đến bước này rồi, miệng vẫn không nhường ai.

Chẳng phải chỉ là vượt qua cấp thứ sáu kiếm trận sao?

Đến giờ vượt qua được cấp thứ sáu của kiếm trận, một là Chân Thần tầng chín Lý Khang, còn lại là Từ Hành Thiên Thần tầng sáu.

Xem thường cũng không đến lượt ngươi xem thường a!

Tề Hằng cười lạnh: “Miệng lưỡi sắc bén, nếu đã không dám xông vào kiếm trận còn không mau cút đi, còn ở đây làm mất mặt chướng mắt, da mặt ngươi cũng dày thật đó!”

“Đúng là không cần mặt mũi mà! Dù thế nào thì Từ Hành cũng đã vượt qua cấp sáu kiếm trận, còn ngươi?”

“Còn không mau cút đi, đừng ở đây xấu hổ mất mặt nữa! Ngươi như vậy chỉ làm người khác càng xem thường thôi.”

Tề Hằng vừa nói, không ít người phụ hoạ theo.

Không có ai cho rằng Diệp Viễn dám vào kiếm trận, như vậy chẳng khác gì với đi tìm chết.

“Ta nói sẽ không vào kiếm trận lúc nào?” Diệp Viễn mặt vô tội nói.

Cả đám người ngạc nhiên, còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy Diệp Viễn vỗ vỗ đầu vai Tề Hằng nhàn nhạt nói: “Đem mắt chó mở to ra mà xem, chủ nhân của ngươi yếu cỡ nào!”

Nói xong Diệp Viễn tung người nhảy lên, trực tiếp rơi vào trong kiếm trận.

Màn này xoay chuyển quá nhanh, mọi người còn chưa hồi thần lại, Diệp Viễn đã đi vào rồi.

Từ khi Từ Hành vượt cửa thành công, định hướng tư duy của mọi người đều là Diệp Viễn không dám vào kiếm trận.

Vậy mà, Diệp Viễn lại tiến vào làm bọn họ trở tay không kịp.

Lãnh Thu Linh cũng không kịp phản ứng, còn chưa kịp ngăn cản, không nhịn được đầy mặt lo lắng.

“Ha, tên tiểu tử đó không chịu được kích thích, quả nhiên đi vào tìm chết rồi!” thấy vậy Tề Hằng cười lạnh nói.

Vừa vào kiếm trận, kiếm quang từ bốn phương tám hướng xông đến.

Diệp Viễn chắp tay đứng đó, chả có ý tứ muốn phòng ngự nào.

Tất cả mọi người đứng hình luôn, vào kiếm trận rồi mà tên tiểu tử này còn ra vẻ nữa.

Lúc bọn họ còn chưa kịp trào phúng, biểu tình trên mặt đã đông cứng lại.

Kiếm quang dày đặc kia không một tia nào dính trên người Diệp Viễn.

Quá nhẹ nhàng!

Quá thoả mãn rồi!

Cứ như vậy Diệp Viên đến cọng tóc cũng chưa động đã qua cấp thứ nhất của kiếm trận.

“Này… này cũng giả quá đi?” Tề Hằng mặt đầy chấn kinh nói.

“Không gian pháp tắc là pháp tắc chí cao, hắn có thể làm như vậy cũng không có gì lạ. Chỉ là kiếm trận phía sau càng ngày càng mạnh, muốn dùng kĩ xảo như vậy để qua là không thể nào! Ta đoán cửa sau hắn sẽ ra tay.” Kế Tầm trầm mặt nói.

Mọi người nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra.

Mà lúc này, cấp thứ hai của kiếm trận cũng bắt đầu phát động.

Diệp Viễn nghiễm nhiên bất động!

Mớ kiếm quang vẫn không đụng được nửa góc áo của Diệp Viễn như cũ!

Vẻ mặt của Kế Tầm cúng đờ ở đó.

Này là vả mặt kêu chan chát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK