Bất quá, khi nghe bọn họ nói thế cũng làm những nhóm người này phải giật mình không thôi.
Đối với những thiên tài mà nói, hiểu được hai loại thậm chí là ba loại pháp tắc chi lực cũng rất nhiều.
Nhưng có thể dung hợp hai loại pháp tắc chi lực vốn dĩ đã ít nay lại càng thêm ít, càng không cần phải nói đến việc dung hợp ba loại pháp tắc chi lực.
Tuy nhiên nếu có người có thể dung hợp được ba loại pháp tắc chi lực, không có chỗ nào không phải là những thiên tài vô song!
Vẻ mặt Từ Hành hiện rõ sự ngạo nghễ, hắn ta thản nhiên tiếp nhận những lời khen của chúng cường giả xung quanh mình.
Hiển nhiên hắn đối với một màn này đã sớm tập mãi thành thói quen.
“Trác Hàm kính Từ huynh, Trác Hàm vốn đã nghe đại danh của Từ huynh từ lâu, cũng đã sớm ngưỡng mộ tên tuổi của Từ huynh, hôm nay được tận mắt nhìn thấy đã cảm thấy được an ủi trong lòng.” Trác Hàm không chịu yếu thế bèn tiến lên phía trước cất lời khen ngợi.
Từ Hành lại chỉ nhìn hắn ta một cái rồi mới nhàn nhạt nói: “Hóa ra ngươi chính là Trác Hàm, ta đã từng nghe nhắc qua ngươi. Ở dưới đế đô, ngươi chính là người có thiên phú cao nhất.”
Trác Hàm vô cùng kinh ngạc và vui mừng nói: “Ta không thể nghĩ tới, Từ huynh vậy mà lại có thể nghe qua tên ta, tây đúng là được sủng ái mà sinh ra lo sợ mà!”
Từ Hành lại chỉ nhàn nhạt nói: “Bất quá ta còn nghe nói ở trong đế đô còn có một vị thiên chi kiêu nữ gọi là Lãnh Thu Linh có tư chất trên ngươi, thật không biết là vị nào ở đây?”
Lãnh Thu Linh không nghĩ tới Từ Hành lại nhắc đến đích danh mình, Lãnh Thu Linh không khỏi có chút không tình nguyện đứng ra: “Tiểu nữ Lãnh Thu Linh gặp qua Từ công tử.”
Từ Hành vừa nhìn thấy Lãnh Thu Linh, hai mắt liền không khỏi sáng ngời, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ mà gật đầu nói: “Ta thật sự không thể nghĩ tới, Lãnh cô nương lại có dung mạo xinh đẹp tuyệt thế như thế! Lãnh cô nương, ta đến núi Thiên Dương một chuyến, ngươi chính là địa chủ, cần phải chiếu cố ta nhiều hơn!”
Nghe hắn ta nói thế, Lãnh Thu Linh nhíu mày lại và nói: “Tiểu nữ không dám nhận lời này. Tiếp đón khách quý như Từ công tử, phần nhiều vẫn là dựa vào các vị thúc bá đến chăm sóc.”
Người sáng suốt vừa thấy liền biết Từ Hành này rất xem trọng Lãnh Thu Linh.
Quý Khang ở một bên cũng chỉ cười mà không nói, tầm mắt của Từ Hành vô cùng cao, nữ tử ở đại đế đô Cáo Thiên theo đuổi hắn ta phải nói nhiều vô số kể nhưng đối với ai hắn ta cũng cảm thấy chướng mắt.
Không nghĩ tới khi đến nơi này, hắn ta vậy mà lại có thể tìm được mối duyên thuận mắt đến thế.
Trác Hàm ở một bên nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa.
Nếu hắn ta đã không còn khả năng có được Lãnh Thu Linh, thì bây giờ nửa đường lại nhảy ra một tên Từ Hành, hắn ta thật ra rất muốn nhìn xem Diệp Viễn lấy cái gì để tranh giành Lãnh Thu Tinh với đối phương!
Không những thế Từ Hành còn chính là thiên tài tuyệt thế.
Tuổi xấp xỉ với bọn họ nhưng người ta đã là Thiên Thần tầng sáu Đỉnh phong.
Càng quan trọng hơn là hắn ta còn có thể dung hợp được ba loại pháp tắc chi lực, sức chiến đấu chỉ có thể nói là vô cùng mạnh!
Tuy rằng Trác Hàm có thiên phú vô cùng cao nhưng nếu so sánh với hắn ta, chỉ có thể nói quả thật mờ nhạt đi không ít.
Chỉ với như thế, người ta quả thật có đủ khả năng đứng đó kiêu ngạo.
Quý Khang cười nói: “Ha ha, các ngươi đều là những nhân tài kiệt xuất trong nhóm người trẻ tuổi, thành tựu tương lai có thể nói là không thể giới hạn, đương nhiên hẳn là có thể càng ngày càng thân cận hơn.”
Quý Khang lên tiếng, những người khác cũng cứ thế mà gật đầu hùa theo.