“Chuyện gì vậy? Tộc nhân nắm giữ đại trận này đã bị Bằng Thiên giết rồi, là ai đang thao túng trận pháp này ngăn cản ta?” Sắc mặt của Hổ Viêm biến đến hết sức khó coi.
“HỔ Viêm tộc trường, gấp gáp đi như vậy làm gì? Bên này còn có một lão bằng hữu muốn cùng với ngươi ôn chuyện một chút này!” Diệp Viễn lúc này cũng đi theo đến, mỉm cười nhìn Hổ
Viêm nói.
Hơn nữa đằng sau Diệp Viễn ngoại trừ Bạch Quang ra, thì không biết đã có thêm một thiếu niên áo xanh từ lúc nào.
Làm sao Hổ Viên có thế ngờ đến được, đại trận mà Hổ tộc bố trí mười năm, bây giờ lại trở thành chướng ngại vật của chính mình.
Nghĩ lại, thật sự là có cảm giác mua dây buộc mình.
Mộc Linh Khốn Long Trận là một loại trận vây hãm, trận vây hãm lực sát thương không lớn, nhưng mà dưới tình huống có người chủ trì đại trận, muốn trong thời gian ngắn mà thoát khỏi đại trận thì sẽ rất khó khăn.
Bên người Diệp Viễn đều là một đám cường giả cấp sáu, hắn sao có thể không lưu ý một chút chứ? Hắn cũng không có thói quen đem mạng của mình đặt vào tên tay của người khác.
Ngay từ thời điểm hắn tiến vào đại trận, hắn liền âm thầm khống chế Mộc Linh Khốn Long Trận này, chỉ là vẫn chưa có phát động mà thôi.
Cho nên, cho dù Hổ Viêm không xuất hiện, Diệp Viễn cũng đủ tự tin để trốn thoát.
Đại trận này muốn tiêu diệt Bằng Thiên tự nhiên là không dễ, nhưng mà dưới sự điều khiển của Diệp Viễn, Bằng Thiên nghĩ muốn thoát được cũng rất khó.
Có điều lúc này, lực chú ý của Hổ Viêm không đặt ở Diệp Viễn, mà đặt ở trên người thiếu niên áo xanh phía sau hắn, sắc mặt rất khó hiểu.
“Không ngờ được là, vậy mà Thanh Linh Thụ đã sản sinh ra nguyên linh!” Hổ Viêm gằn từng chữ nói.
Lão bằng hữu trong miệng Diệp Viễn, dĩ nhiên là người thiếu niên áo xanh này rồi.
Mà người thiếu niên áo xanh này không phải là ai khác, chính là Thanh Linh Thụ biến thành!
Ngay cả Hổ Viêm cũng không nghĩ tới được rằng Thanh Linh Thụ đã tu luyện ra nguyên linh, có thể hóa thành hình người rồi!
Biến cố này, hắn ta không thế nào mà dự đoán tới.
Tu luyện ra nguyên linh, đã nói lên linh trí của Thanh Linh Thụ đã không thua với loài người.
Hắn vốn là thiên địa linh mộc, thực lực vượt xa những người cùng cấp, bây giờ lại có thêm linh trí không thua loài người thì càng thêm khó đối phó.
Thiếu niên áo xanh nhìn về phía Hổ Viêm với ánh mắt không mấy thiện cảm, thực lực của hắn năm đó cũng không có mạnh như hiện tại, thậm chí còn kém hơn một chút so với Hổ Viêm.
Nếu như không phải hắn có Vô Ảnh Hồn Độc cường đại, thì chỉ sợ sớm đã bị Hổ Viêm bắt đi rồi.
Cho dù là vậy, Thanh Linh Thụ cũng là ở trên mảnh linh mạch này tu luyện thời gian rất lâu mới có thể khôi phục được như cũ.
Mối thù này của hai người sớm đã kết đến rất lớn rồi.
“Cái đồ con hổ thối nhà ngươi, hôm nay chúng ta hãy cấn thận tính toán một chút món nợ này đi!” Thanh Linh Thụ không một chút khách khí nói.
Sắc mặt HỔ Viêm có chút khó coi, hắn hết sức kiêng kỵ Thanh Linh Thụ.
Lúc này thấy vẻ mặt địch ý của hắn, hiển nhiên là hôm nay không có cách nào làm hòa rồi.
“Chuyện này… Thanh Linh thụ, giữa chúng ta là có hiểu lầm! Năm đó mặc dù ta thiếu chút nữa bắt được ngươi, những cũng vì vậy mà suýt chút nữa táng thân biển lửa, không phải sao? Ngươi phải biết, ngươi là thiên địa linh mộc, hơn nữa đối với việc đột phá cấp bảy của Yêu tộc chúng ta có tác dụng rất lớn, cho nên người thèm thuồng ngươi cũng không phải chỉ có mình ta, Bằng Thiên như vậy, không phải là hắn cũng như thế sao? Người đừng có bị tên tiểu tử này lừa!
Hổ Viêm một bên vừa giải thích, một bên vừa muốn gắp lửa bỏ tay người, đem mũi nhọn hướng chỉ về phía Diệp Viễn.
Hắn biết xuất hiện loại cục diện này, khẳng định ở giữa không thiếu được tay của Diệp Viễn. Nhưng mà nếu nói miệng lưỡi kháo léo, hắn ta cũng không có kém.
Huống chi mặc dù Thanh Linh Thụ sản sinh ra nguyên linh, nhưng mà khẳng định là thời gian chưa lâu, nhiều nhất là tương đương với tâm tính của thiếu niên mười mấy tuổi của loài người mà thôi, rất dễ bị lừa gạt.