Mặc dù Tần Chiêu Vân đang cười nhạo Triệu Nghị, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc.
Một là khiếp sợ Diệp Viễn có tốc độ tu luyện cực nhanh, hai là khiếp sợ Diệp Viễn mới có trung kỳ Quy Khư lại có thể chiến đấu kịch liệt với Triệu Nghị đến tận bây giờ.
“Đừng phí lời! Tiểu tử này lĩnh ngộ không gian pháp tắc, vô cùng khó chơi, mau tới đây hỗ trợ!” Triệu Nghị quát lạnh.
Cả người Tần Chiêu Vân và Ôn Nhất Dương đều chấn động, nhìn nhau, trong ánh mắt là thần sắc không thể tin được.
Không gian Pháp tắc, đó là sức mạnh pháp tắc trong truyền thuyết đó!
Rốt cuộc sao tiểu tử này lại làm được vậy?
“Tiểu tử, đừng vội càn rỡ! Hôm nay ngươi tự chui đầu vào lưới, có chắp cánh cũng không bay được!”
Tần Chiêu Vân hét lớn một tiếng, rồi gia nhập chiến đoàn.
Trong ánh mắt Ôn Nhất Dương loé lên vẻ kinh sợ, cuối cùng vẫn quyết định xuất thủ về phía Diệp Viễn.
Sức mạnh pháp tắc đánh vào bốn phía, phòng ốc xung quanh hóa thành bột mịn.
Tam đại nửa bước Thần Quân, lực phá hủy kinh người đến bậc nào?
Dưới sự vây công của tam đại nửa bước Thần Quân, Diệp Viễn có vẻ yếu thế.
Nhưng mà, hắn vẫn sừng sững đứng đấy!
Ba người dùng hết thủ đoạn, cũng không thể nào bắt được một mảnh góc áo của Diệp Viễn.
Ngược lại, trong lúc lơ đãng, một kiếm của Diệp Viễn đánh cho bọn họ một hồi luống cuống tay chân.
Hai bên, đúng là ai cũng không làm gì được ai!
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đứng xem há hốc mồm.
Nửa bước Thần Quân cường đại cỡ nào, ba người liên thủ thế mà lại không đối phó được với một Quy Khư trung kỳ.
Diệp Viễn, trước sau như một vẫn là hình thái bình tĩnh!
“Đây… Thảo nào hắn dám nghênh ngang trở về, thực lực của Diệp Viễn, đúng là quá cường hãn!”
“Pháp tác không gian là pháp tắc chí cao, đến cường giả Thần Quân còn không thể lĩnh ngộ được, hắn mới Quy Khư Cảnh mà đã lĩnh ngộ được rồi!”
“Mới có hai mươi năm, thực lực của Diệp Viễn đã có thể so với nửa bước Thần Quân, quả đúng là không thể tin được.”
“Nếu như hắn không đi, vương thành Võ Mông chúng ta sẽ triệt để quật khởi! Phần vinh quang này là thuộc về vương thành Võ Mông!”
…
Diệp Viễn xuất quỷ nhập nhần, ở giữa ba người, không có chút dấu hiệu bại trận nào.
Ninh Tư Ngữ ở trên Thanh Phong Lâu xem trận đại chiến này, giật mình nói: “Hóa ra thực lực võ đạo của Diệp dược sư lại mạnh như vậy! Thảo nào, ta đến một chiêu cũng không đánh được với hắn! Thật không biết hắn tu luyện thế nào, hắn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, sao lại mạnh như vậy?”
Tiểu Bạng Tử nói: “Con người Diệp Viễn này căn bản không thể dùng lẽ thường để đo được. Bất luận thiên tài nào ở trước mặt hắn đều sẽ ảm đạm phai mờ.”
Ninh Tư Ngữ không phản bác, đối với loại thuyết pháp này nàng cũng không có điều gì dị nghị.
Ngay cả sư tôn của mình nhìn thấy Diệp Viễn, cũng phải gọi một tiếng Diệp dược sư, sự biến thái của hắn là có thể tưởng tượng được.
Lời này nói ra, có thể hù chết người của cả thành!
Lúc này, bỗng nhiên thân hình Diệp Viễn khẽ động, rời khỏi vòng vây của ba người.
Cảm giác kia, vô cùng ung dung thoải mái.
Tam đại nửa bước Thần Quân, đến vây khốn hắn cũng không làm được.
Ba người nhìn Diệp Viễn, vô cũng kiêng kỵ.
“Thành chủ đến rồi, không bồi các ngươi chơi nữa. Có điều… mạng của Tần Chiêu Vân, hôm nay ta sẽ thu.” Diệp Viễn thản nhiên nói, giống như là đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Một đạo khí thế quân lâm thiên hạ giáng từ trên trời xuống, Tần Hiểu đứng trên không trung, bước ra từ trong hư không.
Vẻ mặt hắn nghiền ngẫm đánh giá Diệp Viễn, giống như cảm thấy rất hứng thú.
Tần Chiêu Vân thấy Tần Hiểu xuất hiện, trong lòng cũng thả lỏng, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi nói ngược rồi! Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi!”
Tần Hiểu nhìn Diệp Viễn, bật cười nói: “Thật không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra, lại dám trở về vương thành Võ Mông! Ta rất muốn xem một chút bản lĩnh của ngươi đó.”
Đối mặt với Tần Hiểu, vẻ mặt Diệp Viễn bình tĩnh.
Năm đó, Tần Hiểu là Thần Quân Cảnh duy nhất ở vương thành Võ Mông.
Nhưng hôm nay, Diệp Viễn đến Thần Quân tầng chín như Hiên Vũ còn nhìn thấy rồi, một Tần Hiểu nho nhỏ, đương nhiên hắn không để trong mắt.
Diệp Viễn thu hồi trường kiếm, đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Yên tâm, ngươi sắp được chứng kiến luôn rồi.”
Dựa vào thực lực của Tần Hiểu, sao có thể bị Diệp Viễn hù được?
Hắn cười nhạt nói: “Mặc kệ ngươi có quân bài gì, ở trước mặt cường giả Thần Quân đều là cặn bã!”
Đang nói, khí thế Tần Hiểu đột nhiên kéo lên, trong nháy mắt một cỗ uy áp cường hãn không ai bằng bao phủ vài con phố làm cho tất cả mọi người đều cảm giác mình bị đè ép.
“Thần Quân tầng hai!” Ôn Nhất Dương biến sắc, kinh hô.
Trên mặt Tần Chiêu Vân lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nói: “Ha ha ha, chúc mừng thành chủ đại nhân đột phá!”
Thực lực Tần Hiểu càng mạnh, đối với Tần gia mà nói, chính là tin tức vô cùng tốt.
Cho nên, Tần Chiêu Vân gần như hưng phấn đến mức như sắp nhảy dựng lên.
Diệp Viễn thấy một màn này, lại cười, nói: “Ngươi là đang thể hiện võ lực với ta sao? Lẽ nào ta lại không biết, ngươi đột phá là bởi vì ta giúp ngươi thắng được thần đan cấp bốn?”
Lúc này, tất cả mọi người mới chợt tỉnh ngộ, nhớ đến bách thành thí luyện trước đây.
Thiên tài mấy trăm tòa vương thành đều tập trung lại cùng một chỗ, chỉ có người đứng đầu mới có được viên thần đan cấp bốn này, có thể thấy được đây không phải là thứ bình thường.
Tần Hiểu nhờ nó mà đột phá, là chuyện rõ ràng.
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho sắc mặt dân chúng trong thành trở nên cổ quái.
Có điều bọn họ cũng không dám lên tiếng, thần thức cường giả Thần Quân quá nhạy cảm, bọn họ cũng không dám bàn luận về thành chủ đại nhân.
Nhưng mà ở trong lòng mọi người đều sinh ra cảm xúc hèn mọn.
Vốn dĩ dựa vào thực lực của vương thành Võ Mông, căn bản không thể nào đứng đầu bách thành thí luyện.
Nhưng mà, Diệp Viễn giúp hắn làm được.
Bởi vì có Diệp Viễn, hắn mới có thể đột phá Thần Quân tầng hai!
Bây giờ tình cảnh này không phải là đang lấy oán trả ơn thì là cái gì?
Sắc mặt Tần Hiểu lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Đan dược chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, muốn đột phá, vẫn phải dựa vào thiên phủ của bản thân mình! Chỉ là một viên đan dược, bất quá là dệt hoa trên gấm mà thôi!”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Thật sao? Quân Lâm Đan, có thể tăng cao tỷ lệ đột phá của võ giả sơ kỳ Thần Quân Cảnh. Viên Quân Lâm Đan ta mang về kia là thượng phẩm, ít nhất có thể làm tăng tỷ lệ đột phá lên ba phần. Ngươi vận khí tốt, đột phá thành công. Không có Quân Lâm Đan, ngươi có thể đột phá sao?”
Một câu nói của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người kinh hô.
Đan dược có thể trợ giúp cường giả Thần Quân Cảnh đột phá, đương nhiên không phải đan dược bình thường.
Giống như thế, loại đan dược này, là một trong những loại quý nhất trong các đan dược cùng cấp.
Thần đan cấp bốn, nói tới giá trị phải dùng đến trên trăm triệu Thần Nguyên Thạch để tính.
Sợ rằng, cho dù Tần Hiểu lấy ra toàn bộ tài sản, cũng không mua nổi.
Tần Hiểu không ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại nhận ra thần đan cấp bốn.
Bây giờ, nói ra ngay trước mặt mọi người, đúng là làm cho hắn mất hết mặt mũi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thẹn quá hóa giận nói: “Cho dù ngươi miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết! Ta muốn xem xem, rốt cuộc lá bài của ngươi là gì!”
Dứt lời, Tần Hiểu điểm một cái lên hư không, một cỗ sức mạnh thế giới phá tan hư không, bắn thẳng đến Diệp Viễn.
Chỉ một điểm mà khiến Phong vân biến sắc!
Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn như trước cười mà như không cười nhìn Tần Hiểu, dường như căn bản không có ý tránh né.
Đúng lúc này, hư không run lên, một thân hình đột nhiên xuất hiện, ngăn ở trước mặt Diệp Viễn.
Chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, một cỗ sức mạnh Thế giới giống như thế khuếch tán ra ngoài.
Lực đạo nào, so với Tần Hiểu đáng sợ hơn nhiều!
Một chiêu của Tần Hiểu, cứ hời hợt bị tan thành bọt nước như thế.