Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thủy tổ Long tộc…” Diệp Viễn lẩm bẩm nói.

Thực lực của thánh tổ Bạch Hổ thật sự mạnh đến mức không tưởng tượng nổi.

Như vậy thì thực lực của thủy tổ Long tộc quả thực có thể dùng từ thông thiên diệt địa để hình dung.

Có thể tu luyện đến cảnh giới này quả là một chuyện siêu việt lạ thường.

“Nếu có được Phản tổ Long Hồn của Long tộc thì dù tu luyện bất cứ công pháp nào của Long tộc đều nhanh chóng thông suốt, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng khiến người ta ao ước không thôi! Chỉ tiếc là…” Bạch Quang muốn nói lại thôi.

Diệp Viễn cười mắng: “Tiểu tử ngươi còn bày đặt thần bí cái gì chứ!”

Bạch Quang cười cười: “Đại ca, thật ra hoàn cảnh của chúng ta cũng không khác nhau mấy. Bí pháp lợi hại thật sự chỉ khi đạt được tới Thần Cảnh mới có thể thi triển. Nhất là Long Hồn phản tổ của huynh, chỉ sau khi đạt được đến Thần Cảnh mới chân chính thức tỉnh. Nhưng dưới phiến trời này, chúng ta không có khả năng bước vào Thần Cảnh!”

Diệp Viễn nghe vậy cười khổ.

Đại đạo này đã bóp chết không biết bao nhiêu người tài hoa.

Cuối cùng Diệp Viễn thở dài một tiếng nói: “Thánh tổ Bạch Hổ có nói phiến lục địa này thiếu mất một số công pháp, cho nên chúng ta không thể đạt đến cảnh giới Thần Cảnh được. Xem ra, muốn chạm đến ngưỡng Thần thì buộc phải tìm được bộ công pháp này. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, muốn bước vào Thần đạo chỉ sợ phải tìm được nguyên nhân khiến thần đạo biến mất mười vạn năm trước.”

Phương pháp nói nghe thì dễ dàng, nhưng muốn làm được còn khó hơn lên trời.

Có thể suy đoán sự biến mất của thần đạo có quan hệ mật thiết với công pháp khuyết thiếu của thiên địa.

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, đây là ẩn số lớn nhất hơn mười vạn năm qua. Vô số cường giả muốn làm sáng tỏ bí ẩn này nhưng chung quy chưa có một ai thành công.

“Nhưng mà có một chuyện ta không rõ, bản thân ta là nhân loại, vì sao có thể sở hữu Long Hồn phản tổ?” Diệp Viễn khó hiểu hỏi.

“Cái này…”

Hiển nhiên là vấn đề này cũng làm khó Bạch Quang.

Ký ức truyền thừa của hắn có chưa tin tức của Long Hồn phản tổ, nhưng tình huống này của Diệp Viễn trước nay chưa từng có tiền lệ.

Phàn Lân ở một bên nghe im lặng không nói gì.

Hai huynh đệ này đều là một sự tồn tại thần bí.

Thấy thời gian đã không còn sớm nữa, hắn tiến lên nói với hai người: “Thiếu chủ, ta đưa người rời khỏi lãnh địa tổ linh này. Thiếu chủ Bạch Hổ xuất thế, cũng đến lúc để tộc Bạch Hộ biết. Ta đi thông báo cho tộc Bạch Hổ và tộc Thiên Ma Hổ, để bọn họ lấy việc tiếp nhận thiếu chủ làm ưu tiên hàng đầu!”

Thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ của Bạch Quang đã xuất hiện, hơn nữa còn thông qua khảo nghiệm của linh thể thánh tổ, đột phá huyết mạch thánh cấp, về tình về lý đều nên được tộc Bạch Hổ tôn là thiếu chủ.

Tộc Bạch Hổ đã chia năm xẻ bảy nhiều năm nay, lúc Bạch Quang xuất thế cũng nên kết thúc rồi.

Đây cũng chính là nhiệm vụ của người thủ lăng.

Cho nên bây giờ Phàn Lân nôn nóng khó nhịn muốn Bạch Quang mau chóng rời đi.

Nhưng Bạch Quang lại nói: “Không cần, ngươi chỉ cần đưa ta và đại ca trở lại tộc Bạch Hổ là được. Thống nhất tộc Bạch Hổ không phải chuyện một sớm một chiều. Với thực lực hiện tại của ta căn bản không thể khiến hai tộc thần phục được. Ngươi đẩy ta lên đài sớm như vậy, không chỉ gây bất lợi cho ta mà còn cả tộc Bạch Hổ nữa, trăm hại không được một lợi. Chuyện này cứ xem như là cơ hội tôi luyện của ta đi.”

Nghe Bạch Quang nói xong, Diệp Viễn ở bên cạnh thầm khen ngợi. Bạch Quang hiện giờ đã trưởng thành không ít, không vì mình chiếm được cơ duyên trời ban mà bị mê hoặc.

Trước khi thực sự vững mạnh, khiêm tốn mới là lựa chọn tốt nhất.

Một ngày nào đó hắn có đủ thực lực kêu gọi hai tộc, thêm sự giúp đỡ của Phàn Lân thì việc hợp nhất chỉ còn là nước chảy thành sông.

Tuy thực lực của Phàn Lân rất mạnh, nhưng hàng vạn năm nay hắn chỉ canh giữ trong lăng tẩm, trừ việc tu luyện vẫn là tu luyện. Đối với những thứ tranh đấu lừa gạt này có chút không hiểu rõ.

Trong mắt hắn, thiếu chủ của tộc Bạch Hổ xuất thế thì hai tộc tự nhiên phải nghe theo hiệu lệnh, không được bất tuân.

Nhưng trên thực tế làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?

Phàn Lân nghe vậy cũng không trái lệnh, chỉ gật đầu nói: “Vâng, xin nghe theo ý chỉ của thiếu chủ. Nếu thiếu chủ cần Phàn Lân cứ việc phân phó.”

Diệp Viễn chậm rãi rời khỏi lãnh địa tổ linh lập tức thu hút sự chú ý của tộc Thiên Ma Hổ.

“Rầm rầm rầm…”

Chớp mắt, ba gã cường giả Thần Vương thuộc tộc Thiên Ma Hổ đồng loạt xông đến, vây xung quanh Diệp Viễn.

Cùng lúc, một tín hiệu được phóng ra, ba người hẳn là đang gọi cường giả khác trong tộc đến.

“Đại trưởng lão đoán quả nhiên không sai, lãnh địa tổ linh không thể giết chết ngươi!”

“Tiểu tử, bó tay chịu trói đi! Chẳng lẽ ngươi nghĩ trốn tránh vài ngày là chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

“Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, vùng không gian này đã bị phong tỏa! Cho dù ngươi vận dụng Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không thể dung nhập vào thiên địa được đâu!”

Tam đại Thần Vương ta một câu ngươi một câu cảnh cáo Diệp Viễn.

Cảm giác của Diệp Viễn vô cùng nhạy bén, hắn biết đối phương không nói dối. Phần không gian quanh đây đã bị cường giả của tộc Thiên Ma Hổ phong tỏa hoàn toàn, căn bản là không thể dung nhập thiên địa.

Nhưng mà, Diệp Viễn và Bạch Quang cũng chẳng có ý định chạy trốn, Diệp Viễn thản nhiên nói với ba người: “Bàn Âm đâu, kêu hắn lăn ra đây!”

“Càn rỡ! Dám bất kính với đại trưởng lão, để xem đại trưởng lão xử lý ngươi thế nào.” Một Thần Vương hừ lạnh nói.

Trong khi nói chuyện, vị Thần Vương kia động thủ muốn bắt hai người Diệp Viễn.ngay lúc này, hai pho tượng Bạch Hổ nằm ngay lối vào lãnh địa tổ linh phát ra một nguồn năng lượng đáng sợ.

“Oành!”

Gã Thần Vương kia bị đánh bay thẳng ra ngoài, mà đại trận cường giả tộc Thiên Ma Hổ tỉ mỉ bố trí cũng bị phá vỡ theo.

Trong nháy mắt, Diệp Viễn cảm thấy trói buộc trên người mình nhẹ tênh, cười khẽ một tiếng chắp tay với lăng tẩm, nói: “Đa tạ, Phàn Lân tiền bối!”

Dứt lời, thân thể Diệp Viễn dần trở nên hư ảo, dung nhập hoàn toàn vào trong trời đất.

Nhoáng một cái đi được trăm dặm.

Nhưng đúng lúc này, một khí tức đáng sợ từ xa lao vọt đến, khóa chặt Diệp Viễn.

“Hừ, đúng là âm hồn không tan!” Diệp Viễn hừ lạnh, lại lần nữa dung nhập vào trời đất.

Nhưng mà Bàn Âm không truy đuổi Diệp Viễn, ngược lại chỉ tập trung chắn đường đi của hắn.

Cho dù tốc độ của Diệp Viễn có nhanh đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ trở về lãnh địa của tộc Bạch Hổ.

Đại trưởng lão đã sớm đoán được cho nên không có ý định truy đuổi.

Nhưng Diệp Viễn cũng không muốn lằng nhằng với Bàn Âm, trực tiếp bay đến nghênh đón.

Lúc Diệp Viễn tiếp cận Bàn Âm liền hiện ra nguyên hình.

Bàn Am nhìn thấy Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thế nào? Biết cùng đường rồi nên ra chịu trói sao?”

Diệp Viễn cười cười: “Lão Bàn Âm, có người có lời muốn nói với ngươi. Ngươi cứ nghe hắn nói xong rồi lại ngông cuồng với ta cũng không muộn.”

Bàn Âm hừ lạnh: “Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử đến ngươi cũng phải ở lại cho ta!”

Diệp Viễn nhún vai, tay áo vung lên, một cỗ hơi thở cổ xưa mang đầy tang thương hiện ra.

“Tộc Thiên Ma Hổ nghe lệnh, để Diệp Viễn rời đi ngay lập tức, không được trái lệnh!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, mà Bàn Âm nghe được những lời này, sắc mặt đại biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK