“Được rồi! Đại hội đấu đan mười năm một lần, lập tức sẽ bắt đầu. Đại đa số người ở đây đều biết lão phu, nhưng mà lão phu vân nên tự giới thiệu mình một chút. Ta là đại trưởng lão Dương Tu của công hội luyện dược sư, là chủ trì của lần đại hội đấu đan này.”
Nói tới đây Dương Tu hắng giọng một cái, Tiêu Trường Phong và Đồng Phương Thạc đồng thời đứng lên nói: “Làm phiền Tinh Uyên hoàng giả và Dương trưởng lão rồi.”
Dương Tu khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Tinh Uyên hoàng giả đã lên tiếng, đám hậu bối của hai nhà Tiêu, Đồng chính là có phúc phần. Đã gần năm mươi năm nay hoàng giả chưa từng thu đồ đệ, lần này cũng có thể coi là xưa nay chưa từng thấy! Được rồi, nói nhảm cũng không nên nói nhiều, hai nhà Tiêu, Đồng đã đưa danh sách đối chiến đến tay của ta, bây giờ ta lập tức tuyên bố thứ tự đối chiến.”
Nói đến đây, Dương Tu nhìn danh sách giao đấu trong tay một chút, ánh mắt không khỏi quét tới Tiêu Trường Phong một cái.
Trong lòng Tiêu Trường Phong cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng cũng không nói gì nhiều. Đương nhiên hắn biết làm như vậy là không ổn, nhưng mà đây cũng là vì không có biện pháp nào nữa rồi.
Dương Tu im lặng trong chốc lát, tiếp tục nói: “Trận chiến đầu tiên, Tiêu Như Yên của Tiêu gia giao đấu với Đồng Văn Huy của Đồng gia!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
“Cái gì, vậy mà Tiêu Như Yên lại giao đấu với Đồng Văn Huy yếu nhất của Đồng gia? Đây là tình huống gì?”
“Ha ha, không ngờ Tiêu Trường Phong lại phải dùng tới loại tiếu xảo này, xem ra khí số của Tiêu gia đã tận rồi.”
“Đúng vậy, xem ra, Tiêu gia đã bỏ đi ý định đối chiến với Đồng Văn Xương, để hai huynh muội Tiêu Như Phong đi đối phó với Đồng Văn Thọ và Đồng Văn Huy yếu hơn một chút rồi.”
Đồng Phương Thạc cũng hơi sững sờ, nhưng mà chợt cười to nói: “Ha ha ha, thật sự là Tiêu Trường Phong ngươi càng sống càng thụt lùi! Tiêu gia sa sút ở trên tay ngươi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Nhưng mà ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể nắm chắc thắng lợi sao, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi!”
Tiêu Trường Phong tự biết là đuối lý, nên không phản ứng lại Đồng Phương Thạc, mắt nhìn thẳng, không biết là đang nhìn tới nơi nào.
Dương Tu ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Yên lặng, yên lặng! Trận đấu thứ hai, Tiêu Như Phong đối chiến với Đồng Văn Thọ; trận đấu thứ ba, Cơ Thanh đối chiến với Đồng Văn Xương!”
“Tiểu tử kia thật sự là đáng thương, lại phải giao đấu với Đồng Văn Xương, chắc sẽ chết rất thê thảm.”
“Ha ha, hắn đáng thương không phải là chuyện này! Ta nghe nói thực lực của hắn không tệ, đại Đan sư trung cấp mà lại có thể luyện chế ra đan dược cấp ba thượng phẩm. Hẳn gia nhập vào Tiêu gia trong lúc Tiêu gia nguy nan, lại cứ thế bị Tiêu Trường Phong bỏ rơi, đây mới là chồ đáng thương của hắn.”
“Dùng phương thức như thế, cho dù là thắng, cũng là thắng không anh hùng, chỉ đáng tiếc cho thiếu niên này.”
Không ít người đều cảm thấy tiếc hận thay cho Diệp Viễn, đại Đan sư trung cấp giao đấu với chuẩn Đan Vương, có thể có phần thắng sao?
Cũng không ít người cảm thấy thất vọng, bọn họ vốn tưởng rằng có thể xem một trận đại chiến đỉnh cao giữa Tiêu Như Phong và Đồng Văn Xương, ai ngờ lại không có cơ hội.
Mặc dù Đồng Văn Xương là chuẩn Đan Vương, nhưng hắn chỉ là vừa mới tấn nhập lên chuẩn Đan Vương không lâu, không luyện chế được rất nhiều đan dược chuẩn cấp bốn.
Nếu như Tiêu Như Phong có thể luyện chế ra đan dược cấp ba cực kỳ nghịch thiên, thật ra thì vẫn có cơ hội thắng được, mặc dù cơ hội này rất mong manh.
Tiêu Như Phong đã được hưởng thụ vô tận tài nguyên của Tiêu gia, thêm vào thiên tư của hắn, mấy năm nay vẫn luôn là ở hàng đầu cùng với Đồng Văn Xương.
Chỉ là Đồng Văn Xương lại bước vào cảnh giới chuẩn Đan Vương trước Tiêu Như Phong một bước, Tiêu Như Phong mới có vẻ ở thế yếu hơn một chút.
Nhưng bây giờ Tiêu gia lại không đánh mà lui, quả thực để cho không ít người ở chỗ này cảm thấy thất vọng.
Dương Tu lại nói: “Quy tắc của đại hội đấu đan giống những năm trước, ta sẽ không lặp lại nhiều. Bây giờ bắt đầu trận chiến đầu tiên, Tiêu Như Yên giao đấu với Đồng Văn Huy!”
Trong sân, hai nhà Tiêu, Đồng ở xa xa đối diện nhau, khu vực giữa bọn họ cũng bầy đặt các loại nguyên liệu luyện đan, dụng cụ và dược đỉnh.
Tiêu Như Yên hít sâu một hơi, đạp bước đi ra.
Không biết tại sao, trước khi Tiêu Như Yên ra sân, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía Diệp Viễn.