Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn trường sôi trào.

Một chấm đen nhỏ từ phía chân trời đang nhanh chóng bay đến đây, đó không phải Diệp Viễn thì là ai?

"Ôi thần linh ơi. Lẽ nào hắn đã đột phá Thần Quân Cảnh nên hắn mới có thể tự do bay trên trời?"

"Mẹ nó ngươi đần à? Một tên Động Huyền trung kỳ mà trong ba năm có thể đột phá Thần Quân Cảnh sao?"

"Nếu như hắn là Thần Quân Cảnh thì uy áp cũng không nhỏ như thế này."

"Các ngươi mau nhìn dưới chân hắn, hắn... ngự kiếm phi hành?"

Khi điểm đen nhỏ ấy tới gần, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ bóng người của Diệp Viễn.

Dưới chân hắn đang đạp lên một thanh kiếm.

Diệp Viễn đây là đang ngự kiếm phi hành.

Diệp Viễn đang nhanh chóng đến gần, mà khi càng đến gần thì khí thế của hắn phát ra càng cường đại.

"Người này đang đột phá."

"Vừa ngự kiếm phi hành vừa đột phá, chuyện gì thế này..."

Mọi người hoàn toàn loạn hết cả lên, cách Diệp Viễn tới đây thật khiến cho người ta chấn động.

Trong đám người, Tạ Tĩnh Nghi lầm bầm một tiếng, bất mãn nói: "Tên này làm màu quá mức rồi, cách mà hắn tới võ đài thật khiến người khác kinh ngạc."

Hắn thấy mấy nữ học viên đang say mê nhìn thì cực kỳ ước ao.

Cách Diệp Viễn tới thi đấu quả thực quá phong cách.

Hắn vừa phi hành, vừa điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa, quậy linh khí xung quanh võ đài đến long trời lở đất.

"Vùuu..."

Diệp Viễn hóa thành một vệt sáng bay tới trước mặt Tần Thiệu.

Lúc này cảnh giới của Diệp Viễn đã là Động Huyền hậu kỳ.

"Xin lỗi, để ngươi đợi lâu rồi." Diệp Viễn thu hồi Tru Tà Kiếm, nhìn về phía Tần Thiệu nói.

Sắc mặt Tần Thiệu trầm xuống, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ nhìn về phía Diệp Viễn.

Người tu kiếm trên thiên hạ đâu chỉ có ngàn vạn, thế nhưng người có thể ngự kiếm phi hành thì một triệu người cũng chưa chắc có được một người.

Những người làm được như thế này không ai là không có lý giải cực kỳ thâm sâu đối với kiếm đạo.

Vì vậy hiển nhiên rằng tạo nghệ kiếm đạo của Diệp Viễn đã là sâu không lường được.

"Đừng phí thời gian nữa, bắt đầu đi."

Kiêng kỵ thì kiêng kỵ, thế nhưng việc Diệp Viễn xuất hiện càng kích thích chiến ý của Tần Thiệu.

"Chờ đã." Tần Nam Thiên hô.

Đồng Thọ nhíu mày nói: "Nam Thiên gia chủ, có vấn đề gì?"

Tần Nam Thiên nói: "Diệp Viễn học được ngự kiếm phi hành, trận chiến này bất công."

"Ha ha, Tần gia chủ, lời nói của ngươi ta nghe không hiểu. Ngự kiếm phi hành là do Diệp Viễn lĩnh ngộ ra, cũng không phải đang ăn gian, trận chiến này bất công ở đâu?" Trì Phương làm như mình không biết gì cả, mở miệng nói.

Xác thực, đối với võ giả có cảnh giới dưới Thần Quân Cảnh thì mặc dù bọn hắn có chiến lực cường đại, nhưng việc không thể phi hành lại cực kỳ hạn chế khả năng chiến đấu của bọn hắn.

Một võ giả có thể phi thiên độn địa, lẩn tránh chiêu thức của đối phương thì cực kỳ có ưu thế.

Hiện tại Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành, vậy thì dường như đang đứng ở thế bất bại.

Dù tốc độ thi pháp của Tần Thiệu có nhanh đi nữa thì cũng không nhanh bằng việc Diệp Viễn ngự kiếm phi hành.

Tần Nam Thiên cũng không nghĩ rằng, đến lúc cuối cùng Diệp Viễn lại cho hắn một bất ngờ lớn như vậy, điều này khiến cho sự tự tin của hắn lập tức tan vỡ.

Tần Nam Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Thực lực Diệp Viễn không mạnh, nhưng nếu như hắn lợi dụng việc ngự kiếm phi hành không ngừng trốn chạy thì phải làm sao? Nếu như vậy thì cuộc chiến sinh tử này sẽ chẳng bao giờ kết thúc? Đồng trưởng lão, ta muốn cấm Diệp Viễn sử dụng ngự kiếm phi hành."

Trì Phương lập tức nói: "Sinh tử chiến vốn là không giới hạn bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có thực lực chân chính thì không ai có thể can thiệp. Diệp Viễn tiêu hao ba năm để lĩnh ngộ ngự kiếm phi hành, ngươi lại nói điều này bất công? Huống chi, về mặt cảnh giới thì Diệp Viễn vốn thua xa Tần Thiệu. Nếu như ngươi cấm Diệp Viễn ngự kiếm phi hành thì chẳng khác nào trực tiếp để cho Tần Thiệu chém đầu của hắn."

Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, không ai chịu nhường ai.

Nhất thời Đồng trưởng lão cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Hắn ngẫm lại, nói: "Xác thực Ngự kiếm phi hành chưa bao giờ xuất hiện qua tại sinh tử chiến, theo lý thuyết thì ngự kiếm phi hành chính là thực lực của Diệp Viễn vậy nên sẽ không bị cấm. Nhưng việc Tần gia chủ lo lắng cũng không phải là không có đạo lý. Được rồi, ta sẽ bẩm báo chuyện này cho đại trưởng lão, mời hắn tới định đoạt."

"Không cần. Ta chém ra một kiếm, nếu như hắn có thể ngăn lại thì ta lập tức tự sát chịu thua."

Đúng lúc này tiếng nói của Diệp Viễn vang lên.

Lời nói của Diệp Viễn khiến cho mọi người kinh ngạc.

Sắc mặt Tần Nam Thiên hơi ngưng lại, sau đó lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.

Mà sắc mặt Trì Phương cũng hơi ngưng lại, chân mày nhíu chặt.

"Không phải chứ, Diệp Viễn này quá ngông cuồng đi? Dù hắn có thể ngự kiếm phi hành thế nhưng cảnh giới vẫn kém quá nhiều so với Tần Thiệu."

"Dù cảnh giới hay là mức độ cảm ngộ pháp tắc thì Tần Thiệu đều đạt đến cực hạn của cảnh giới Động Huyền, nếu Diệp Viễn muốn thắng được thì chẳng phải hắn cần có chiến lực của cường giả Khuy Thiên Cảnh sao?"

"Đùa gì thế. Mặc dù hắn lĩnh ngộ được ngự kiếm phi hành nhưng cũng không thể nào có được chiến lực của cảnh giới Khuy Thiên đâu?"

...

Trong mắt mọi người, lời nói của Diệp Viễn cực kỳ cuồng vọng.

Mọi người đều biết thực lực của Tần Thiệu, có thể nói hắn vô địch dưới Khuy Thiên.

Lời nói của Diệp Viễn quá bất hợp lý.

Nhưng thật ra Diệp Viễn cũng không có ra vẻ, trong thời gian qua hắn chỉ lĩnh ngộ đúng một chiêu.

Hắn rất có lòng tin với một chiêu này, nếu như ngay cả một chiêu này cũng không thắng được Tần Thiệu vậy hắn cũng chỉ có thể chịu thua.

"Đã vậy thì bắt đầu đi." Trải qua cảm xúc kinh ngạc, Đồng trưởng lão mở miệng nói.

"Chỉ chém một kiếm sao? Xem ra ngươi rất có lòng tin đối với một kiếm này. Đã như vậy thì ta không khách khí nữa."

Lời còn chưa dứt, khí tức cường đại của Tần Thiệu ầm ầm bạo phát, uy áp của cảnh giới nửa bước Khuy Thiên nghiền ép về phía Diệp Viễn.

"Keng."

Trường kiếm bay ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe ra bốn phía.

"Là Thái Ngâm Kiếm Hư. Tần Thiệu vậy mà lại tu luyện Thái Ngâm Kiếm Hư. Lực lượng pháp tắc thật mạnh."

"Diệp Viễn xong đời rồi. Sợ rằng hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ, Tần Thiệu đã sớm tu luyện một trong tuyệt học của lục đại trấn phủ, Thái Ngâm Kiếm Hư."

"Ha ha, cuồng vọng thì phải chịu hậu quả. Chỉ là Động Huyền hậu kỳ lại dám nói với Tần Thiệu chỉ chém một kiếm. Ta muốn nhìn một chút xem Diệp Viễn ngăn một kiếm này kiểu gì."

...

Tần Thiệu vừa ra tay làm mọi người lập tức kinh ngạc.

Thái Ngâm Kiếm Hư và Thái Ất Chân Cương Quyền đều là một trong những tuyệt học trấn phủ của học phủ Võ Mông, uy lực cực mạnh.

Nhìn một chiêu này có thể thấy rằng Tần Thiệu đã tu luyện Thái Ngâm Kiếm Hư đến tầng thứ nhất đại viên mãn.

Nhất thời toàn bộ võ đài kiếm khí tung hoành, pháp tắc kiếm đạo mạnh mẽ nghiền ép về phía Diệp Viễn.

"Kiếm tốt. Không uổng công ta ước chiến một trận với ngươi, Tần Thiệu, ngươi không có khiến ta thất vọng. Bây giờ ta sẽ để ngươi xem một chút Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Quyết mà ta sáng chế ra ở trong mộ kiếm."

Nhìn thấy thực lực của Tần Thiệu cường đại, chiến ý trong Diệp Viễn bùng cháy.

Diệp Viễn ở trong Kiếm Trủng ngộ kiếm năm năm, trong năm năm này, trên người hắn không biết đã bị rạch bao nhiêu lần, chịu thương thế nặng vô cùng, chịu thống khổ cực kỳ lớn.

Hiện tại hắn rốt cục đã sáng chế võ kỹ kiếm đạo thuộc về mình.

Diệp Viễn gọi chiêu này là Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Quyết.

Diệp Viễn lấy kiếm hướng lên trời, một đạo kiếm khí sắc bén đột nhiên phóng lên cao.

Trong miệng Diệp Viễn nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Trảm... Tinh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK