Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hàn huyên một lúc, Bạch Quang đột nhiên cười nhạt nói với Nhung Tinh: “Nhung Tinh, đừng trách ta không nhắc ngươi, khiêu khích đại ca của ta thì kết cục sẽ rất thảm!”

Trong lòng Nhung Tinh trầm xuống, hắn ta phát hiện sau khi Bạch Quang nhìn thấy Diệp Viễn thì tinh thần cả người đều trở nên khác thường.

Nói sao đây, những ngày qua tới giờ, tuy biểu hiện của Bạch Quang rất bình tĩnh, nhưng Nhung Tinh lại có thể nhận thấy được một chút xốc nổi dưới sự bình tĩnh đó.

Vì tộc Lưu Quang Bạch Hổ, Bạch Quang luôn duy trì cố gắng hết sức kiềm chế.

Bạch Quang của trước đây không thể nào nói ra được lời này.

Nhưng sự xốc nổi này lại trở thành hư không sau khi nhìn thấy Diệp Viễn.

Bạch Quang của lúc này, lời nói ra đều có vẻ đầy tự tin.

Nhung Tinh buồn bực. Rốt cuộc tên tiểu tử nhân tộc này có ma lực gì lại có thể khiến Bạch Quang có được sự biến hóa khổng lồ như vậy.

Tuy sức mạnh vừa nãy của Diệp Viễn khiến hắn ta ngạc nhiên, nhưng thực lực như vậy mà so với tộc Bạch Hổ thì hiển nhiên là còn chưa đủ.

Lực lượng của chủng tộc Tứ Đại Thần Thú không thua gì thánh địa siêu cấp của địa hạt nhân loại.

Một tên tiểu tử đạt tới Vô Tướng Cảnh thì có thể làm nên sóng gió gì?

Nhung Tinh cười nói: “Vậy sao? Nghị quyết của trưởng lão hội sắp ra rồi. Khi tư cách người được đề cử của ngươi bị hủy bỏ thì ta lại muốn xem xem đại ca của ngươi lấy cái gì tới để khiến ta rất thảm! Ha ha ha…”

Nhung Tinh cười to rời đi, còn sắc mặc Bạch Quang thì trở nên khó chịu.

Bạch Phách nghe vậy biến sắc nói: “Thiếu chủ, lời Nhung Tinh nói là thật sao? Đã… đã xảy ra chuyện gì?”

Cuối cùng Bạch Quang thở dài nói: “Chỗ này không phải nơi nói chuyện, chúng ta về trong tộc trước đi.”

Bạch Quang đưa đám người Diệp Viễn về nơi ở của tộc Lưu Quang Bạch Hổ. Trên đường đi, ban đầu còn thấy được vẻ phấn khởi của Diệp Viễn, nhưng lúc này lại đã không còn.

Diệp Viễn không lên tiếng. Trong ấn tượng của hắn, Bạch Quang luôn là một tên nhóc vô ưu vô lo, chưa từng thấy vẻ tâm sự trùng trùng như vậy của đệ ấy.

Có thể nhìn ra, Bạch Quang rất coi trọng thân phận thiếu tộc trưởng này.

Trong mắt Diệp Viễn không khỏi có chút cảm khái. Tiểu Bạch Quang ngày xưa cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!

“Ồ, đây không phải thiếu tộc trưởng đại nhân của chúng ta sao? A! Không đúng, hai ngày nữa đã mất đi tư cách tranh giành thiếu tộc trưởng tộc Lưu Quang Bạch Hổ chúng ta rồi. Chuyện này vẫn thật sự phải đa tạ Bạch Quang thiếu chủ rồi!”

Vừa vào trong tộc, giọng nói âm dương quái khí đã truyền tới tai mọi người.

Một người trẻ tuổi thân mặc bạch y đi ra từ trong góc, trong mắt tràn đầy địch ý nhìn về phía Bạch Quang.

Sắc mặt Bạch Phách trầm xuống, nói: “Bạch Huy, nói chuyện có thể đừng quái gở như vậy được không? Thiếu chủ mất đi tư cách thì ngươi có thể có được lợi ích gì chứ? Không có thiếu chủ thì dựa vào ngươi e là hai tộc Xích Viêm và Trấn Võ cũng không nhìn ngươi lấy một cái!”

Sắc mặt Bạch Huy kia lập tức thay đổi, hừ lạnh nói: “Vậy thì đã sao? Ít nhất thì ta sẽ không trở thành trò cười của cả tộc Bạch Hổ! Dù có thua cũng thua một cách đường đường chính chính!”

Bạch Phách không khỏi nghẹn lời. Mặc dù Bạch Huy ghen ghét Bạch Quang, nhưng nếu Bạch Quang thật sự bị hủy bỏ tư cách thì thật sự sẽ trở thành trò cười của toàn bộ tộc Bạch Hổ.

Diệp Viễn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng đã rõ.

Sự xuất hiện của Bạch Quang có lẽ đã cướp đi danh tiếng thiếu chủ của hắn ta. Vì vậy khi hắn ta nhìn thấy Bạch Quang đương nhiên sẽ miệt thị trào phúng.

“Đại ca, chúng ta đi.” Bạch Quang có chút mất hứng, không muốn tranh cãi với Bạch Huy.

Diệp Viễn thì lại cười nói: “Bạch Huy đúng không? Thua mà cũng có thể thua đường đường chính chính. Suy nghĩ của các hạ thật khiến người ta kinh ngạc! Chẳng trách tộc Lưu Quang Bạch Hổ sa sút đến mức này. Thế hệ trẻ tuổi đều sa đọa thành thế này, há có thể không suy bại sao?”

Lời nói của Diệp Viễn đã khiến Bạch Huy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Ngay cả Bạch Phách cũng cảm thấy mất mặt.

Quả thực hiện giờ có rất nhiều người của tộc Lưu Quang Bạch Hổ đều có suy nghĩ như Bạch Huy, đều ôm lấy suy nghĩ được ngày nào hay ngày ấy qua loa cho xong chuyện.

Nếu không phải vì sự xuất hiện của Bạch Quang thì bọn hắn cũng sẽ an tâm mà sống qua ngày, sau đó an tâm mà bị đào thải.

“Một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi hiểu cái quái gì! Sự cường đại của Xích Viêm và Trấn Võ vốn là chuyện ngươi không thể tưởng tượng được!” Bạch Huy hét lớn.

Diệp Viễn lại cười nói: “Cho nên, ngươi cảm thấy có thể đứng trơ mắt nhìn bọn hắn tranh đoạt chức thiếu tộc trưởng thì đã là dũng khí lớn lao, đúng không?”

“Ta… ta không…”

Bạch Huy rất muốn phủ nhận, nhưng lời nói của Diệp Viễn căn bản là khiến hắn ta không thể phủ nhận.

“Ngươi không cái gì? Lúc ta vào lãnh địa đã nhìn thấy Nhung Tinh, so với hắn thì ngươi còn kém xa! Chưa nói tới thực lực về cảnh giới, nhưng trí tuệ khí phách của ngươi không cùng đẳng cấp so với hắn! Ngươi mà đại diện tộc Lưu Quang đi tranh chức thiếu tộc trưởng thì sẽ chỉ càng làm mất mặt hơn!

Diệp Viễn không hề nể tình mà vứt thể diện của Bạch Huy xuống đất, tiện chân dẫm vài phát.

Những ngày qua cho tới giờ e rằng Bạch Quang sống cũng không dễ dàng gì trong tộc Lưu Quang. Đoán là tộc Bạch Huy này đã sỉ nhục Bạch Quang không ít.

Chỉ với chuyện này, Diệp Viễn cũng sẽ không để hắn ta sống tốt.

“Ngươi… ngươi…” Bạch Huy tức tới thất khiếu bốc khói, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

“Ta cái gì mà ta? Đừng ở đây mất mặt nữa được không? Ta nói cho ngươi biết, tư cách của Bạch Quang sẽ không bị hủy bỏ! Chức vị thiếu tộc trưởng cũng nhất định là của đệ ấy! Còn về ngươi, chỗ nào mát thì cứ đợi ở chỗ đó! Chúng ta đi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Còn hai ngày nữa nghị quyết của trưởng lão hội sẽ giáng xuống! Ta sẽ xem xem những lời khoác lác của ngươi có thổi bay trời không!”

Tiếng gào thét của Bạch Huy vang lên phía sau nhưng Diệp Viễn không thèm để ý.

Về tới phòng, Bạch Quang lộ ra một nụ cười khó coi, nói: “Đại ca, để huynh chê cười rồi.”

“Bộp!”

Diệp Viễn thình lình đập vào sau gáy Bạch Quang, cười mắng: “Tiểu tử thối, nói linh tinh gì vậy? Đệ có thật sự là tiểu lão hổ không sợ trời không sợ đất mà ta biết kia không đấy?”

Bạch Phách sửng sốt trước cảnh này, nhất thời cảm thấy sau gáy mình cũng toát mồ hôi lạnh.

Tuy Bạch Quang mới trở về tộc Lưu Quang một thời gian ngắn, nhưng với thủ đoạn và khí chất mà hắn thể hiện đã mơ hồ có khí thế của người cấp cao.

Nếu không phải xảy ra chuyện khai trừ tư cách này thì kỳ thực trong tộc đã không còn có ai dám chất vấn Bạch Quang.

Nhưng Diệp Viễn lại coi hắn như tiểu hài tử nghịch ngợm mà thẳng thừng đánh, còn thiếu chủ thì không dám đánh lại.

Cảnh này khiến con ngươi hắn ta như muốn rớt xuống đất.

“Hì hì… Tiểu Bạch, dựa vào tình cảm của đệ và đại ca còn nói những lời này, chẳng phải quá khách khí sao? Đệ yên tâm đi. Có Viễn ca ở đây, chức vị thiếu tộc trưởng này nhất định là của đệ, không chạy đi đâu được!” Nguyệt Mộng Ly luôn không lên tiếng lúc này lại bị Diệp Viễn chọc cười.

Bạch Quang ăn một cái đập này tựa như hoàn hồn, hơi xấu hổ cười nói: “Ha ha, đúng vậy. Đại ca không ở đây, cả người đệ đều không được thoải mái. Những ngày tháng qua, áp lực quá lớn rồi! Có điều Mộng Ly tỷ tỷ à, tỷ gọi Viễn ca thân thiết thật đấy, đệ cũng coi như đệ đệ của huynh ấy, có phải nên đổi cách gọi không đây?”

Nguyệt Mộng Ly đỏ bừng mặt với sự trêu chọc này của Bạch Quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK