Khí thế bây giờ của Diệp Viễn không hề thua kém Ám Huyền!
“Uy lực của Long tộc! Đây lại là uy lực của Long tộc! Lẽ nào tên tiểu tử này là… hậu duệ của Long tộc?” cảm nhận được uy lực của huyết mạch, Ám Băng đột nhiên kêu lên.
Đúng lúc này, Diệp Viên triến lộ ra hoàn toàn huyết thống Long tộc trong cơ thể mình.
Những kẻ có thực lực hơi yếu trong tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà không chịu được bất giác quỳ phục xuống!
Yêu tộc phân cấp rất nghiêm ngặt, cho nên không thể phản kháng lại uy lực của huyết thống!
Không cần Ám Băng phải nói, Ám Huyền cũng đã sớm nhận ra điều này.
Diệp Viễn phóng ra long uy, lại khiến yêu nguyên trong cơ thể hắn có cảm giác không khống chế lại nổi. Nếu như không phải cảnh giới của hắn cao hơn Diệp Viễn quá nhiều thì e là lúc này cũng sẽ giống như những người khác, đang quỳ phục xuống.
Hơn nữa đây chắc chắn là huyết thống của Long tộc thuần chủng, bằng không làm sao có thể khiến yêu nguyên của hắn suýt chút nữa cũng bị mất khống chế?
Lẽ nào tên tiểu tử này thật sự là hậu duệ của Long tộc?
Nhưng… tên tiểu tử này từ đầu đến chân không có chút hình dáng nào của yêu tộc!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt nhỏ của Ngọc Thư kích động tới mức đỏ ửng lên giống như quả táo chín mọng.
“Hoá ra Diệp Viễn ca ca lại lợi hại tới như vậy! Lần trước khi huynh ấy giao đấu với chúng ta, không dùng tới long uy, bằng không chúng ta không có cơ hội ra tay!” Ngọc Thư kích động nói.
Ngọc Lãnh đứng bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc này nàng mới biết Diệp Viễn quá mạnh!
Chỉ với Long uy này cũng đã khiến những yêu tộc có thực lực như nàng không dám phản kháng lại.
“Rốt cuộc Diệp Viễn là nhân tộc hay là yêu tộc?” Ngọc Hĩnh cũng không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Long uy của Diệp Viễn quá thuần khiết, nếu như long uy này hướng về phía Hồ tộc bọn họ, e là bọn họ cũng không thể nào chịu nổi.
Điều này chỉ cần nhìn sẳc mặt những người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà cũng đủ biết.
Diệp Viễn lãnh đạm nhìn Ám Huyền nói: “Ngươi vừa nói, nắm đấm của ai lớn hơn người có tiếng nói đúng không, vậy cùng nhau đọ xem, nắm đấm của ai to hơn!”
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Là đòn tấn công đầu tiên nhưng Diên Viễn lại dùng tới chiêu mạnh nhất!
Sắc mặt của Ám Huyền lúc này võ cùng khó coi, thấy Diệp Viễn xuất chiêu, hắn cũng ra tay không chút do dự.
“Ám Ảnh Lôi Sát, trấn áp cho ta!”
Ám Huyền hô lên một tiếng, sấm sét nổi lên cả một vùng, đánh lại cự long màu đỏ rực của Diệp Viễn!
Chỉ là, những tia sét đáng sợ này lại không thế nào làm suy chuyến con hồng long của Diệp Viễn.
Một tiếng nổ rền vang, Ám Huyền bị đánh trọng thương tới thổ huyết.
“Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ, ngài không sao chứ?”
Khi đòn tấn công này kết thúc, long uy trên người Diệp Viễn cũng được thu lại, bấy giờ người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà mới chậm rãi bò dậy.
Chỉ một đòn tấn công lại khiến Ám Huyền bị trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu, hắn nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt đầy oán giận và kiêng nể.
Võ giả nhân loại cấp bốn này lại có thể đánh hắn trọng thương!
“Bây giờ, ta có thể tiếp quản cánh rừng Lôi Nguyên Quả này rồi đúng chứ?” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Ám Huyền vô cùng uất ức nhìn Diệp Viễn.
Lần này đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Không những không lấy được Lôi Nguyên Quả, lại còn khiến bản thân bị trọng thương.
Ám Huyền nghiến răng nói: “Coi như ngươi giỏi, chúng ta đi!”
“Không được, các ngươi không được đi!” Ngọc Hĩnh muốn chắn bọn chúng, nhưng bị Diệp Viễn ngăn lại.
Ám Huyền phải nhờ Ám Băng dìu về, nhóm người bọn chúng nhanh chóng cúp đuôi bỏ chạy.