Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Ngũ Huyền mang số Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này tới đây, tất nhiên cũng là vì nể mặt Diệp Viễn, nhưng cũng không phải là không có ý để giới thiệu chào hàng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này.

Hôm nay có thể vào trong đại điện, đều là tầng lớp cao tầng của Vô Phương Thành, vô cùng giàu có.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng một khi được đưa ra, cũng chỉ có những người này mới có thể dùng được.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Phó Vân Kính, trong quá trình ủ chế chắc chắn là có một khâu nào đó không được hoàn thiện, cho nên sản lượng vẫn luôn không có bao nhiêu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Phó Vân Kính vẫn luôn mèo khen mèo dài đuôi, của mình mình quý.

Ngũ Huyền hắng giọng một cái, cất cao giọng nói: “Hôm nay mọi người có thể uống được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, đều là nhờ vào phúc của Diệp Viễn lão đệ. Có điều Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này không phải là trên phố nhặt được, chỉ tính riêng nguyên liệu ủ chế, cũng đã tiêu tốn một khoản lớn! Sau ngày hôm nay, mọi người nếu như muốn uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, có thể tới Túy Tiên Lầu.”

Ngũ Huyền nói như vậy, mọi người đêu đã hiếu rõ.

Hóa ra hôm nay Ngũ Huyền này là thả con săn sắt bắt con cá rô!

Có điều có mặt ở hiện trường đều là những nhân vật có máu mặt, đối với cách làm này của Ngũ Huyền cũng không chê trách được.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng rượu ngon mỹ vị như vậy, tất nhiên không phải loại hàng nát trẽn dường có thể so sánh được.

Vậy nhưng điều quan trọng nhất là, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này lại có đủ sản lượng!

“Ngũ Huyền, ý của ngươi là… sau này lúc nào chúng ta cũng có thể tùy ý được uống rượu ngon mỹ vị như vậy?”

Ngũ Huyền khẽ cười nói: “Vậy cũng chưa chắc! Rượu ngon như vậy, cần có nguyên liệu vô cùng trân quý! Đừng thấy hôm nay ta mang tới nhiều như vậy, kỳ thực đã hao tốn gần một phần năm gia sản của lão phu rồi! Cho nên… mặc dù Túy Tiên Lầu có thể cung ứng rượu này quanh năm, nhưng mỗi ngày chỉ hạn chế bán mười bình, người nào tới trước thì được uống!”

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, hai mươi thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, vậy mà lại hao phí một phần năm gia sản của Ngũ Huyền!

Ngũ Huyền thân là cường giả đan hoàng, tài sản so với võ giả bình thường khẳng định là vượt hơn rất nhiều!

Một phần năm gia sản, tuyệt đối phải là một khoản kếch xù.

Từ đó có thể thấy, muốn ủ chế được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, phải hao tốn đáng sợ tới thế nào!

Những người ban đầu còn uống những ngụm lớn, bây giờ lại không nỡ nâng chén lên nữa. Rượu này, thế nhưng là uống một ngụm thì ít đi một ngụm a!

Lỳthực lời của Ngũ Huyền cũng có chỗ phóng đại, hắn đích thực cũng hao phí một số gia sản lớn để ủ chê’ rượu này, nhưng tất nhiên không phải là chỉ có hai mươi thùng.

Hơn nữa hao phí đắt nhất không phải là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này, mà là trung phẩm.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp với loại hạ phẩm.

Hôm nay Ngũ Huyền mang tới là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm, chỉ là một nửa trong số rượu mà lần này hắn ủ chế. Mà hao phí của bốn mươi thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm cộng lại, cũng chưa bằng một nửa hao phí của loại trung phẩm.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm vẫn đang trong quá trình ủ chế, có điều sản lượng chỉ có đúng một thùng.

Hao phí như vậy, cho dù là Ngũ Huyền nhiều tiền lắm của, cũng là có chút không gánh được.

Có điều có phương pháp điều chế mà Diệp Viễn cho, sự giàu có của Ngũ Huyền trong tương lai cũng có thể dự liệu được.

Đừng thấy luyện dược sư ai ai cũng dáng vẻ rất có tiền, kỳ thực hao phí của bọn họ cũng vô cùng lớn.

Theo sự tăng lên của thực lực, nguyên tinh và dược liệu phải tiêu tốn cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Cho nên, không có ai lại ngại nhiều

tiền.

“Mười bình thì ít quá đi? Ngũ Huyền, nguên tinh không thành vấn đề, rượu này ta đặt trước một thùng, lầm sau ủ chế ra được thì cho Trương gia chúng ta trước có được không?” Vô Phương Thành Trương gia gia chủ nói lớn.

Ngũ Huyền lắc đầu nói: “Trương lão đầu, không phải Ngũ Huyền ta keo kiệt, quá trình ủ chế Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này vô cùng rắc rối, căn bản không thế nào cung cấp với số lượng lớn, nếu không ta cũng sẽ không hạn chế mỗi ngày mười bình. Lão phu đích thực là còn một ít hàng có sẵn, nhưng nếu cho ngươi số hàng này, thì những gia tộc khác không phải muốn xé ta ra a!”

Lời này của Ngũ Huyền vừa nói ra, những gia tộc khác lập tức có người bất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK