Lam Vũ gật đầu nói: “Vừa nãy ta nhìn thấy Lam Phong liền thấy có cảm giác không đúng lắm, nhưng lại không biết chỗ nào có vấn đề, ta cũng không để ý nhiều. Hiện giờ xem ra, dường như hắn…”
Sắc mặt Lam Hổ hơi trầm xuống: “Hắn làm sao?”
“Dường như hắn… bị người khác khống chế rồi! Bây giờ nghĩ lại, lúc đó nhãn thần hắn có chút phân tán, không còn khí thế như trước. Nhưng vì hắn nói bị tên tiểu tử Vô Biên giới đánh bị thương, nên ta cũng không để tâm.” Lam Vũ nói.
“Ý của ngươi là, hắn bị người khác gieo Nô Ấn sao?” Lam Báo vừa kinh hoảng vừa tức giận truy vấn.
Lam Vũ gật gật đầu trả lời: “Cũng chỉ có như vậy mới có thế giải thích tại sao hắn lại làm ra hành động bất thường như thế.”
“Không thể nào! Tên tiểu từ đó chỉ vừa mới đột phá Ngưng Tinh cảnh, sao có thể gieo Nô Ấn cho Lam Phong chứ?” Lam Báo gầm hét lên với Lam Vũ.
Nhưng hắn càng gào thét càng là cảm thấy có chút chột dạ.
Lam Báo, Lam Hổ, Lam Phong, Lam Vân là đường huynh đệ, lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt.
Hiện giờ nghe nói Lam Phong bị người khác gieo Nô Ấn, sao hắn có thế không phẫn nộ?
Lam Vũ không nói gì thêm, hắn biết thật ra Lam Báo đã tin rồi.
Trên thực tế, lúc hắn nhìn thấy Lam Phong cũng không hề nghĩ đến vấn đề này.
Tuy hắn đã nghe Lam Báo nói Diệp Viễn vô cùng giảo hoạt, nhưng trong ấn tượng của Lam Vũ, dù sao Diệp Viễn cũng chỉ là một võ giả Linh Dịch cảnh, sao có thể gieo Nô Ấn cho một võ giả cao hơn hắn hai đại cảnh giới chứ?
Chuyện này quá hoang đường.
Nhưng hiện tại, đây là lý do duy nhất có thể giải thích thỏa đáng cho tất cả.
Lam Báo nửa quỳ xuống đất, một chưởng nện lên nền đất, cát bụi bốn phía bay lên.
“Diệp Viễn, nếu để ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi.” Lam Báo nghiến răng nghiến lợi nói.
Lam Vũ vỗ vỗ vai Lam Báo, than thở: “Được rồi, bây giờ không phải lúc nói cái này! Khí tức của Lam Phong đã biến mất ở đây, theo ta thấy, trên người bọn họ chắc chắn mang theo Linh khí không gian. Ta đã hỏi qua thủ vệ, lúc Lam Phong đi ra là chỉ đi một mình, tên nô lệ bị cụt tay đó chắc chắn được giấu trong Linh khí không gian!”
Rõ ràng, Lam Vũ là một kẻ túc trí đa mưu, sự tồn tại của hắn trong bộ tộc Lam Thị chắc chắn có vai trò như một quân sư, bằng không tộc trưởng cũng không thế yên tâm giao lại bộ lạc cho hắn.
So sánh một chút, sức chiến đấu của Lam Báo tuy mạnh nhưng về phương diện mưu trí hiến nhiên vẫn kém hơn một chút.
Bị Lam Vũ nói vậy, Lam Báo bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói: “Đúng, việc cấp bách hiện giờ là phải bắt được tên tiểu tử đó! Ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh! Có lẽ hắn đã biết đám sư huynh đệ của hẳn bị dẫn đến trung tâm Vương Thành rồi, ta sẽ mang người đuổi theo hướng đó.”
Nói rồi, Lam Báo liền dẫn người đi về phía trung tâm Vương Thành.
“Chậm đã.” Lam Vũ nói.
“Hử? Sao vậy?” Lam Báo nghi hoặc nói.
Lam Vũ đáp: “Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy tên Diệp Viễn đó, nhưng theo như lời các ngươi nói, tên này chắc chắn là kẻ cơ trí đa mưu! Chuyện mà chúng ta nghĩ ra, chắc chắn hắn cũng cỏ thế nghĩ tới! Nếu chúng ta đuổi theo hướng trung tâm Vương Thành, nói không chừng chính là đúng theo ý của hắn.”
“Ý của ngươi là… hắn đi về phía khu vực cương phong cấp bốn rồi?” Lam Báo kinh ngạc nói.
Lam Vũ gật đầu trả lời: “Ta dám chắc tám phần! Lúc này, người thông minh đều sẽ không đi về phía Vương Thành đâu, như vậy còn không phải đi chịu chết sao! Như vậy đi, ta sẽ trở về điều một con Cuồng Phong Thứu qua đây, nhưng mà chỉ có thể để một mình ngươi lần theo dấu vết của hắn thôi.”
Trong cát bay ngập trời, một người một chim phá gió mà đi, tốc độ cực nhanh.
Cuồng Phong Thứu là một yêu thú giống chim sinh trưởng ở Cuồng Phong giới, không chỉ có thể bay trong cương phong mà còn là một cao thủ truy tìm dấu vết.
Cuồng Phong Thứu vô cùng ít ỏi, bộ tộc Lam Thị cũng chỉ có hai con, mà đây chính là một trong số hai con đó.
Nó bay xung quanh chồ mà Diệp Viễn đã từng đứng hai vòng, rồi trực tiếp bay về hướng khu vực cương phong cấp bốn, trùng khớp với dự đoán của Lam Vũ.
Lam Báo ngồi trên lưng của Cuồng Phong Thứu, hai mắt như chim ưng nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ánh của Diệp Viễn.