Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Võ Mông Vương Thành đã mười vạn năm không có cường giả cảnh giới Thần Quân mới.

Tần Thiên là người được đặt nhiều kỳ vọng nhất.

"Thảo nào người kiêu ngạo như Tần Thiệu cũng cung kính với Tần Thiên này như thế."

Trong ấn tượng của Diệp Viễn, Tần Thiệu là người rất ngông nghênh.

Một người như vậy, thì cho dù tên kia là anh trai của hắn thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không có biểu hiện khiêm tốn như vậy.

Thì ra Tần Thiên có địa vị cao như thế tại Võ Mông Vương Thành.

"Sao vậy, ngươi gặp Tần Thiên? Nhanh kể cho ta một chút, hắn chính là thần tượng của ta." Tạ Tĩnh Nghi hưng phấn nói.

Tần Thiên không chỉ là thần tượng của Tạ Tĩnh Nghi, mà còn là thần tượng của vô số người trẻ tuổi tại Võ Mông Vương Thành.

Diệp Viễn cười lạnh nói: "Gặp thì có gặp, nhưng mà cuộc gặp mặt này cũng không được vui vẻ cho lắm."

Tạ Tĩnh Nghi biến sắc, nói: "Không phải chứ, ngươi làm sao trêu chọc tới Tần Thiên?"

Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: "Không phải ta trêu chọc hắn, mà là hắn trêu chọc ta."

Hắn nói qua một lần cuộc gặp mặt hôm nay với Tần Thiên và chuyện về Tần Bội Du trước đây, sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi càng ngày càng khó coi.

Hắn thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cũng quá mất bình tĩnh. Nha đầu kia ta biết, nàng chính là muội muội của Tần Thiên, ở Võ Mông Vương Thành không ai dám trêu chọc, ngươi trêu chọc nàng làm cái gì?"

Diệp Viễn cười lạnh nói: "Thế nào, hiện tại ngươi hối hận khi đồng hành với ta rồi sao? Bây giờ ngươi và ta phân rõ giới hạn vẫn còn kịp."

Tạ Tĩnh Nghi nghe lời này thì lập tức nhảy dựng lên, kêu: "Diệp Viễn, ngươi nghĩ Tạ Tĩnh Nghi ta là kiểu người thế nào? Ta là người có ân tất báo. Ngươi là huynh đệ của ta, vậy thì địch nhân của ngươi cũng là địch nhân của ta. Từ hôm nay trở đi, Tạ Tĩnh Nghi ta cùng Tần gia không đội trời chung."

Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: "Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi, kích động như vậy làm gì? Còn chưa tới mức cá chết lưới rách đâu."

Nhìn thấy Diệp Viễn như vậy, sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi mới thả lỏng một chút, không vui nói: "Mặc dù Tạ Tĩnh Nghi ta hay đùa, nhưng từ trước tới nay ta không đùa kiểu này."

Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, được rồi, ta sai được chưa? Nhưng ngươi cũng phải tập trung tu luyện, Cổ Trùng cũng không phải là dễ chọc. Nếu như ngươi không có chút bản lĩnh thì về sau sẽ bị hắn đánh rất thảm."

Hai người trò chuyện một hồi rồi Tạ Tĩnh Nghi cáo từ rời đi.

"Ngươi cố ý à?" Tạ Tĩnh Nghi vừa đi, thanh âm của Vô Trần lập tức vang lên.

"Ừm, ta hiểu hắn không nhiều, cũng không có giao tình đặc biệt gì. Để người như thế này ở bên người thì khác nào mang theo một quả bom hẹn giờ." Diệp Viễn cô độc thừa nhận nói.

Mặc dù hắn đã giúp Tạ Tĩnh Nghi, nhưng giao tình của hắn và Tạ Tĩnh Nghi cũng rất cạn.

Thời điểm diễn ra khảo hạch, hắn chẳng qua là cảm thấy tên mập này có chút thú vị và tốt bụng nên xuất thủ giúp một tay.

Còn đối với Diệp Viễn mà nói thì hắn cũng không có giao tình gì với Tạ Tĩnh Nghi.

Đời trước Cơ Thương Lan làm phản khiến cho lúc Diệp Viễn kết bạn thì cũng vô cùng cẩn thận.

Trừ phi là La Kiếm người cùng Diệp Viễn có giao tình sinh tử thì hắn mới có thể có mối quan hệ chân thành với đối phương.

Từ khi Tạ Tĩnh Nghi biểu thị hảo cảm với Tần gia thì đương nhiên Diệp Viễn cũng không dám đem một quả bom hẹn giờ theo bên người.

"Ừm, biết người biết mặt mà không biết lòng. Ngươi làm như thế cũng không có sai." Vô Trần nói.

...

Nửa tháng sau, Diệp Viễn xuất hiện lần nữa tại Kiếm Trủng.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là Tần Thiệu vẫn tới.

Diệp Viễn khẽ liếc hắn một cái rồi trực tiếp vào Kiếm Trủng.

Thái độ của Tần Thiên đã nói rõ hắn cùng Tần Thiệu chỉ có thể làm địch nhân.

Tầng thứ nhất của Kiếm Trủng, Diệp Viễn tiếp tục tu luyện kiểu tự ngược đãi bản thân.

Tần Thiệu hơi nhíu mày, sau khi xem một lúc thì hắn cũng tiến nhập Kiếm Trủng.

Lần này, thực lực của Tần Thiệu rõ ràng cao hơn lần trước không chỉ một bậc.

Đối mặt với pháp tắc kiếm đạo ngập tràn, Tần Thiệu ứng phó ung dung hơn rất nhiều.

Thời gian ba mươi ngày, hắn dễ dàng kiên trì được.

Trái lại thì Diệp Viễn lại một lần nữa bị pháp tắc kiếm đạo làm tổn thương, cơ thể nhìn rất tàn tạ.

Lần này Diệp Viễn đến Kiếm Trủng, tên mập Tạ Tĩnh Nghi quả nhiên cũng không đến xem hắn.

Đối với điều này, Diệp Viễn chỉ là cười bỏ qua.

Từ đó về sau, trong tầng thứ nhất của Kiếm Trủng có nhiều hơn một tên thích tự ngược bản thân.

Mỗi lần đi ra từ Kiếm Trủng, tòan thân đều chảy máu tươi đầm đìa.

Trong nháy mắt một năm trôi qua.

Vào ngày này, trong Kiếm Trủng phát sinh một đại sự.

"Tần Thiên sư huynh vượt qua tầng thứ mười một. Trời ạ, đã bao lâu rồi học phủ Võ Mông không có ai vượt qua được tầng thứ mười một?"

"Người cuối cùng xông qua được tầng thứ mười một là Trang Hạo tiền bối đúng không? Đó chính là một cường giả đã đột phá cảnh giới Thần Quân."

"Xem ra việc Tần Thiên sư huynh đột phá Thần Quân Cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền rồi."

"Đúng vậy, tất cả những chuyện xảy ra bao năm qua đều cho thấy hắn sẽ bước vào cảnh giới Thần Quân."

...

Lúc này, đại sảnh ở ngoài Kiếm Trủng đã chật ních người.

Từ màn sáng trên đại sảnh, bọn họ có thể thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện phát sinh trong Kiếm Trủng.

Diệp Viễn cũng không hiểu rõ lắm về tầng thứ mười một của Kiếm Trủng, tuy nhiên người có thể vượt đến tầng thứ mười một thì đều là thiên tài trong thiên tài.

Sau lưng Tần Thiên thì có số lượng người lớn tại tầng thứ mười.

Nhưng tầng thứ mười một thì chỉ có ba người.

Hiện tại việc Tần Thiên vượt qua tầng thứ mười một, tiến nhập tầng thứ mười hai thì đã bỏ người khác lại xa xa đằng sau.

Quan trọng hơn là, đã mười vạn năm không có ai vượt qua được tầng thứ mười một.

Thành tích cuối cùng của Trang Hạo là tầng thứ mười ba, khoảng cách Tần Thiên với tầng này đã là rất gần.

Giờ khắc này, Tần Thiên trở thành thần trong lòng tất cả mọi người.

"Này Triệu Thấm, tiểu tử kia là ai, nhìn thật thê thảm."

Bỗng nhiên, có người chú ý tới Diệp Viễn đang tự ngược đãi trong tầng thứ nhất, liền hỏi Triệu Thấm.

Triệu Thấm liếc mắt nhìn, phát hiện người được nhắc đến là Diệp Viễn thì trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, nói: "Hắn? Một tên ngu xuẩn mà thôi. Đã dừng tại tầng thứ nhất tròn một năm, mỗi lần hắn tới đều bị thương đến chết đi sống lại, một chút tiến bộ cũng không có. Đứng đầu Tần Thiệu tiến nhập kiếm trủng cùng một thời điểm với hắn, từ nửa năm trước đã tiến vào tầng thứ hai."

"Ôi, đây cũng quá khổ đi. Hắn ở bên trong nhiều kiếm khí như vậy mà vẫn không chết, coi như cũng là một loại bản lĩnh." Người kia nói.

Triệu Thấm cười nói: "Ha ha, ngươi đừng nói nữa. Ta hoài nghi rằng hắn đang tu luyện một loại công pháp tự ngược đãi bản thân. Ngươi muốn giết hắn cũng không dễ dàng đâu."

Câu nói của Triệu Thấm khiến mọi người cười vang một hồi.

Bỗng nhiên, có người hô một tiếng, nói: "Chết tiệt, các ngươi xem, tiểu tử kia đang làm gì?"

Mọi người nhìn vào, phát hiện Diệp Viễn vậy mà lại ngồi xuống, thuận tay rút ra một thanh kiếm, trong miệng thì thào nói gì đó.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều an tĩnh lại, trong ánh mắt mang theo vẻ không dám tin tưởng.

"Hắn... làm sao hắn làm được như vậy?"

"Vì... vì cái gì những thanh kiếm kia đều không phản ứng lại?"

"Ta không hoa mắt chứ? Lại có người có thể động vào kiếm, hơn nữa vẫn bình yên vô sự đứng ở đó?"

...

Tầng thứ nhất của Kiếm Trủng, Diệp Viễn nhẹ nhàng vỗ về thân kiếm, cảm khái nói: "Ta biết các ngươi đều không cam lòng, nên mới chôn kiếm ở nơi này. Các ngươi yên tâm, Diệp Viễn ta sẽ mang theo ý niệm của các ngươi, vấn đỉnh đại đạo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK