“Yên tảm đi, Vạn SƯ huynh, Phí sư đệ chỉ là nhất thời khinh địch. Coi như là Diệp Viễn luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng nhất trọng lãng, cũng không thầng nổi Phí sư đệ.” Liễu Nhược Thủy lại nói tràn đầy lòng tin như cũ.
Vạn Uyên gật đầu một cái, hắn đương nhiên biết một kích này không cách nào tạo thành tổn thương chính thức đối với Phí Thanh Bình .
“Khinh địch sao? Coi như là không khinh địch, e rằng một kích vừa rồi kia cũng không tránh nổi chứ?” Hô Diên Dũng cách Vạn Uyên cũng không xa, nghe xong đối thoại của hắn và Liễu Nhược Thủy, trong lòng đánh giá như thế.
“Này, nằm chết đủ chưa, còn có hai chiêu chưa tiếp đâu, ngươi sẽ không giở trò vô lại chứ?” Diệp Viễn vổ tay một cái, mặt đầy bất đâc dĩ nói
“Khục khục khặc.” Phí Thanh Bình một hồi không thở nổi.
Một chưởng mới vừa rồi kia trúng ngay ngực, trực tiếp đánh hân nằm ngay đất.
Nếu không phải thời khắc cuối cùng vận vòng bảo vệ nguyên lực lên, lần này thật sự đúng là lật thuyền trong mương.
Nguyên Khí tầng bốn sờ dĩ cường đại hơn rất nhiều so với Nguyên Khí tầng ba, là bởi vì nguyên lực dày đặc hơn nhiều, hơn nữa còn bởi sau khi đột phá Nguyên Khí tầng bốn mới có thể dùng được vòng bảo vệ nguyên lực, khiến cho lực phòng ngự của mình tăng lên đáng kể.
Lực công kích của Nguyên Khí tầng ba, sau khi bị vòng bảo vệ nguyên lực triệt tiêu, lực tổn thương với đối phương sẽ hạ thấp rất nhiều.
“Tiếu… Tiếu tạp chúng!” Phí Thanh Bình che ngực, giùng giằng đứng lẽn.
Mới vừa đứng vững, một chướng của Diệp Viễn lại đến.
Phí Thanh Bình lan nữa bị đánh bay ra ngoài, lộn vài vòng thật xa trên đất.
“Đúng là muốn ăn đòn! Ngươi có gan thì chửi thêm một câu thử xem!” Nụ cười của Diệp Viễn đột nhiên biến mất, lạnh lùng nói.
“Khục khục, chửi… Chửi ngươi thì làm sao? Tiểu… Tiểu tạp…!”
“Ầm!”
Chưa mắng xong một câu, Diệp Viễn lại dùng một chưởng ấn trước ngực của Phí Thanh Bình.
‘Ta rất bội phục sự can đảm của ngươi, đến đi, tiếp tục mắng đi.” Lời nói của Diệp Viễn càng ngày càng lạnh.
“Khục khục… ba chiêu đã hết, ngươi chịu chết đi! Tiểu tạp…”
‘Ầm!1
Lại một chưởng nữa!
Có điều chưởng này đánh vào giữa mặt Phí Thanh Bình, tuy khoảng cách xa chỉ làm suy yếu vòng bảo vệ, nhưng gương mặt của Phí Thanh Bình vẫn hơi sưng lẻn.
“Ầm!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Từng chưởng của Diệp Viền đều đánh vào mặt Phí Thanh Bình.
Mổi lần Phí Thanh Bình đứng lên là một lần bị bay ra ngoài. Chí cần hán vừa đứng lên, một chưởng liền gào thét tới, khiến hân căn bản cũng không có thời gian mà mắng.
Đều nói đánh người không đánh mặt, Diệp Viễn lại cứ nhằm vào mặt của Phí Thanh Bình mà đánh.
Mười mấy chướng liên tục đánh vào mặt, mặt của Phí Thanh Bình đã sưng thành đầu lợn. Xem chừng cha mẹ của hắn ớ đây, cũng không nhận ra đứa con trai này.
Nội tâm cúa Phí Thanh Bình đang điên cuồng hét lên, hắn mỗi lần đều cố gắng đứng lên muốn phản kích, nhưng mỏi lần đứng dậy hắn chưa kịp phản ứng, Diệp Viễn lại ở ngay trước mắt hắn.
Giây phút này hắn mới phát hiện, hắn luôn luôn xem thường Diệp Viễn, thật ra đã uy hiếp được thực lực của hắn rồi.
Tất cả mọi người đều choáng váng, nhìn từng chưởng của Diệp Viễn đánh xuống.
Diệp Viền mỗi lần đánh xuống, tim của bọn họ không tự chủ lại đập mạnh một chút, giống như là chưởng kia đang đánh lên mặt mình vậy.
Đưa tay lên che mặt, phát hiện gương mặt của mình làm sao lại có chút nóng lên?
Vạn Uyên không nói lời nào, sắc mặt u ám nhưsâp khóc.
Diệp Viễn này không phải đánh vào mặt của Phí Thanh Bình, cái này căn bản là đánh vào mặt của hắn.
Nơi này nhiều người như vậy, ai mà không biết Phí Thanh Bình là người cúa hắn?
Trong lòng hẳn đã mắng Phí Thanh Bình vô số lần, nhưng lại không thế trợ giúp được gì trong chiến cục của trường đấu võ.