Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha, sao lại có thể dễ dàng như vậy? Nhất định Tào gia phải xin lỗi Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong!” Diệp Viễn cười lạnh nói.

“Không được! Thả người thì có thể, nhưng xin lỗi thì không thể nào!” Tào Chính trực tiếp cự tuyệt.

Đùa cái gì thế, một đại gia tộc như Tào gia, làm sao có thế nói lời xin lỗi với một trưởng lão của một tiểu tông môn hạng ba được?

“Hừ hừ, không xin lỗi cũng được, ta cũng không cần các ngươi thả người nữa. Hôm nay các ngươi có thể đóng cửa, lẽ nào sau này ngày nào cũng đóng cửa hay sao? Từ hôm nay trở đi, ngày nào ta cũng sẽ tới đây giải đề, cho đến khi nào giải hết toàn bộ các câu hỏi ở tầng bảy!” Diệp Viễn cười lạnh nói.

“Nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi thật sự cho rằng ngươi giải được hai mươi câu hỏi thì có thể giải được tất cả các câu hỏi hay sao? Những câu hỏi càng xếp ở phía trước, độ khó càng lớn! Mấy ngàn năm nay đều không có ai có thể giải được, dựa vào ngươi mà có thế giải được ư?” Tào Phương nghe vậy châm chọc nói.

“Ngươi có thể thử xem!” Diệp Viễn lãnh đạm đáp.

Một câu này khiến Tào Phương biệt xuất nội thương.

Trước đây hắn nghi ngờ Diệp Viễn, kết quả Diệp Viễn giải được toàn bộ hai mươi câu hỏi cuối cùng.

Bây giờ Diệp Viễn vẫn tràn đầy tự tin như cũ, lẽ nào hẳn thực sự có năng lực như vậy?

Không thế nào!

Câu hỏi số một chính là nghịch thiên, ngay cả hội trưởng và thành chủ xem rồi cũng không hiểu ra sao huống hồ là Diệp Viễn.

Đương nhiên là đám người Đan Thần Tử cũng không tin Diệp Viễn có thể giải được tất cả các câu hỏi, nhưng bây giờ bế tắc ở đây cũng không phải là biện pháp!

“Diệp tiểu ca, mọi người mỗi người nhường một bước đi. Tào gia thả người, đồng thời bồi thường cho trưởng lão nhà ngươi mười vạn Nguyên tinh thượng phẩm, như vậy cũng coi như là được rồi chứ?” Đan Than Tử nói.

Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Ta chỉ cần xin lỗi! Nguyên tinh, chỉ cần ta muốn là có thế có vô số!”

Đám người hoàn toàn bó tay, Diệp Viễn này đúng thật là mềm không được cứng cũng không xong!

‘Thiên Phong kia trá lời sai, còn DOI Xấu danh dự của Tào gia ta, ta không trực tiếp giết hắn, đã là hạ thủ lưu tình rồi, thế mà ngươi còn muốn chúng ta xin lỗi?” Tào Phương chất vấn.

Bỗng nhiên Diệp Viễn nhếch miệng cười: “Vậy sao? Vậy chúng ta mời Thái Thượng trưởng lão ra đây đối chất được chứ? Nếu như Thiên Phong trưởng lão trả lời sai, Diệp Viễn ta xin trả lại bốn mươi vạn Nguyên tinh, đồng thời xin lỗi Tào gia các người! Nhưng nếu như Thiên Phong trưởng lão trả lời đúng, thì làm như thế nào?”

Lần này, Tào Phương hoảng hồn.

Có thế nào hắn cũng không ngờ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này, bây giờ đã không kiểm soát được nữa rồi.

Lúc này, bỗng Trúc Giang thở dài nói: “Ài, Tào Chính huynh, việc này là do ba người chúng ta không phải, không ngờ sẽ dẫn đến sóng to gió lớn như vậy. Chức trưởng lão đoàn cố vấn của Thiên Vấn Tường này, Trúc Giang ta không còn mặt mũi nào mà đảm nhận tiếp, Tào Chính huynh mời cao nhân khác đi.”

Trúc Giang đã nói như vậy, Lưu Vân và một người khác cũng muốn xin Tào Chính cho rút lui.

Tào Chính nhận được tin tức, là có người làm loạn ở Lầm Lang Các, nhưng lại không rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện ra sao.

Lúc này nghe Trúc Giang nói vậy, làm gì còn chỗ nào không hiểu chuyện gì nữa?

Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên, giáng một cái tát lên mặt Tào Phương, lạnh lùng nói: “Ngươi cái tên nghiệt tử này! Thì ra tất cả mọi việc đều là do ngươi làm loạn mà ra! Ngươi lại dám lấy danh dự và uy tín của Tào gia ra để làm cái việc thấp kém này, ta diệt ngươi!”

Tào Phương cứ thế bị đánh bay ra ngoài, đợi đến khi hắn bò dậy được, nửa bên mặt đã sưng như đầu heo.

Diệp Viễn cười lạnh nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng khinh thường.

Cái tát này nhìn thì ghê gớm lắm, nhưng thực ra căn bản là không dùng đến nguyên lực, Tào Chính chỉ sử dụng sức lực của thân thể.

Cho nên mặt của Tào Phương nhìn vào thì đáng sợ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi.

Đương nhiên, không chỉ có mình Diệp Viễn nhìn ra mà những đại lão khác cũng đã nhìn ra.

Chỉ là lúc này, tất nhiên sẽ không có ai đứng ra bới móc.

“Gia gia, con…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK