Có thể đụng phải đối thủ như vậy ở vòng thứ hai, đây không phải ý trời sao?
Vương Đông không khỏi huyễn tưởng, nếu như vận khí tốt thêm một chút nữa, vòng thứ ba đụng phải đối thủ hơi kém hơn thực lực của mình, nói không chừng còn có thế tiến vào vòng thứ tư đấy!
Đây chính là đột phá mang tính lịch sử!
Thanh danh của Diệp Viễn lan xa trong đám trưởng lão Đan đường, nhưng ở trong đám đệ tử hạch tâm thì cũng không có nổi danh cho lắm.
Mặc dù vài ngày trước không ngừng có trưởng lão tìm đến gây chuyện, nhưng Diệp Viễn vẫn luôn không hề lộ diện, cho nên số đệ tử hạch tâm nhận ra Diệp Viễn cũng không nhiều.
Đương nhiên, coi như Vương Đông biết Diệp Viễn, cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn về thực lực của Diệp Viễn.
Loại mặt hàng như tên Tằng Dự này, Vương Đông dùng một tay cũng có thể giải quyết. Người sư đệ này mặc dù có chút lợi hại, có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng muốn vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới để giao đấu với mình, hiển nhiên vẫn còn non lắm.
Làm sao Diệp Viễn lại không biết tính toán của Vương Đông, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ là cười nói: “Đúng vậy, vận khí thật sự không tệ.”
Trong lúc đối phương cảm khái vận khí tốt, Diệp Viễn làm sao lại không đang cảm khái vận khí tốt đây?
Thi đấu tông môn phải so mấy vòng, đối thủ phía sau càng ngày càng mạnh. Nếu như hắn trực tiếp đụng phải cường giả, không khỏi tiêu hao sẽ rất lớn.
Những đối thủ Linh Dịch tầng chín đỉnh phong thậm chí nửa bước Ngưng Tinh kia, cũng không phải cỏ thể chiến thắng dễ dàng như vậy.
Mà bây giờ, mục tiêu của Diệp Viễn cũng không có người nào khác, chính là nhóm ba người đám Thiên Vũ mà thôi.
Đúng lúc này, tiếng nói của Phong trưởng lão vang lên lần nữa: “Vòng thứ hai, hiện tại bắt đầu!”
Diệp Viễn và Vương Đông thi lễ lẫn nhau, vòng thứ hai chính thức bẳt đầu!
Thi lễ xong, Vương Đông lại không động, đứng chắp tay, rộng rãi nói: “Sư đệ xuất chiêu trước đi, ta sợ ta vừa ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội.”
Có lẽ là cảm thấy đụng phải đối thủ yếu như thế có chút băn khoăn, Vương Đông cảm thấy vẫn là để Diệp Viễn xuất chiêu trước thì hơn.
Diệp Viễn lại không ngờ Vương Đông lại đem quyền chủ động đưa đến trong tay mình, không khỏi sửng sốt nói: “Sư huynh xác định?”
Vương Đông gật gật đầu: “Đương nhiên! Từ trước đến nay Vương Đông ta đều là nói một không nói hai!”
Diệp Viễn sao cũng được nói: “Vậy sư đệ không khách khí.”
Vừa mới nói xong, trong nháy mắt Diệp Viễn hóa thành chín đạo thân ảnh.
“Cửu Kiếm Thức!”
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, chín đạo kiếm quang phân loạn ra, bay thẳng về phía Vương Đông.
Lúc mới bắt đầu Vương Đông còn một bộ tư thái cao thủ, thế nhưng nhìn thấy chín đạo kiếm quang phô thiên cái địa bay tới, hắn lập tức không ngừng kêu khổ.
Nếu chiếm được tiên cơ, hẳn còn có thể dây dưa một phen với Diệp Viễn.
Thế nhưng đế Diệp Viễn có thời gian chuẩn bị đại sát chiêu, làm sao Vương Đông có thế chống đỡ được?
Phải biết lúc trước khi Diệp Viễn vẫn ở Nguyên Khí cảnh, đã từng dùng chiêu này bức lui cả Viên Phi!
Bây giờ Diệp Viễn đã Linh Dịch tầng bốn, uy lực của chiêu thức này đã lớn gấp bao nhiêu lần, làm sao Vương Đông mới Linh Dịch tầng tám có thể ngăn cản?
Vương Đông lóe lên ba đạo kiếm quang, lại dùng binh khí đỡ được hai đạo, cuối cùng bị đạo kiếm quang thứ sáu đánh trúng.
Sau đó, đạo kiếm quang thứ bảy, thứ tám, thứ chín như cắt đậu hũ cắt ra từng vết lớn trên người hắn. Lực trùng kích to lớn, trực tiếp đánh hắn bay ra lôi đài.
Nếu như không phải Diệp Viễn hạ thủ lưu tình, lúc này hắn đã là một cỗ tử thi rồi.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh. Từ khi Diệp Viễn ra tay đến khi Vương Đông bay ra, chỉ dùng không đến một hơi thời gian.
Một chiêu chế địch! Một giây thắng!
“Lôi đài số bốn mươi chín, số năm mươi hai thắng!” Thanh âm của Phong trưởng lão tiếp tục vang lên.
“Không phải chứ? Số năm mươi hai này đến cùng là ai? Tại sao lại là người đầu tiên thắng được nữa?”
“Nếu như nói vòng thứ nhất là may mắn, vậy thì vòng thứ hai này lại nói thế nào? Số năm mươi hai không có danh tiếng gì này, đến cùng là từ đâu xuất hiện?”