Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn mỉm cười nói: “Không gấp! Ta thu hoạch rất nhiều trong lần luyện đan này, đợi ta sắp xếp một chút rồi sáng sớm ngày mai chúng ta đến Đan Thần Các.”

Diệp Viễn thật sự có rất nhiều cảm ngộ trong lần bế quan suy tưởng này.

Tiểu Đồng nói cực kỳ đúng, lần luyện đan này thật sự là thử thách lớn nhất mà hắn ta gặp phải trong đời.

Cho dù năm xưa khi luyện chế nghịch đạo đan cũng không đau khổ và hao phí tâm lực như bây giờ.

Diệp Viễn đã tiêu tốn hơn hai mươi ngày để suy luận dược tính, hắn ta không ngừng so sánh với linh dược và tìm ra những chỗ sai sót và thiếu sót để suy luận thêm lần nữa.

Sau khi suy luận dược tính xong thì Diệp Viễn lại bắt đầu suy đoán phối phương.

Cứ như vậy mà trong khoảng thời gian một tháng, Diệp Viễn đều chìm đắm trong những kết luận và diễn giải ở cường đạo cực kỳ cao.

Làm sao có thể không mệt mỏi chứ?

Thế nhưng hắn ta lại cảm thấy vô cùng hài lòng với kết quả cuối cùng.

Bản thân Diệp Viễn cũng cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành tựu về việc có thể luyện chế Mộc Vũ Hồi Mộng Đan thành thần phẩm Hạo Linh.

Điều này cũng giúp hắn ta có thể sự hiểu biết sâu rộng hơn về dược tính của linh dược.

Dược tính của linh dược không hề tồn tại riêng lẻ mà bên trong cũng có những mối liên hệ rất sâu, có điều loại liên hệ này quá phức tạp nên dĩ nhiên suy luận không trực tiếp bằng việc trực tiếp cảm nhận.

Thế nhưng dĩ nhiên cái lợi của việc thật sự suy luận ra được rất lớn.

Tuy rằng điều này không thể giúp Diệp Viễn đột phá Tổ Cảnh nhưng nó lại càng củng cố nền tảng đan đạo giúp hắn ta.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Vào ngày thứ hai, Diệp Viễn ra khỏi phòng luyện đan và thanh toán rồi rời khỏi Bách Thảo Tập.

Giá thuê phòng luyện dược của Bách Thảo Tập cực kỳ cao, Diệp Viễn đã thuê phòng luyện đan liên tiếp hơn bốn mươi ngày nên hắn ta cũng tiêu tốn rất nhiều tiền khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cả nhóm người đang đi trên con đường lớn thì đột nhiên có một người trẻ tuổi bộ dáng giống tên sai vặt ngăn cản đường đi của Diệp Viễn.

“Xin hỏi ngài là Diệp Viễn đại nhân sao?” Tên sai vặt nói.

Diệp Viễn cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng mà vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, ta là Diệp Viễn, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Tên sai vặt nói: “Khi nãy có người bảo ta chuyển lời cho ngài, nếu như ngài muốn gặp Giang Nguyên trưởng lão thì ngài có thể đến biệt viện Ô Tùng của đường Lâm Nam.”

Diệp Viễn nghe thấy vậy liền híp mắt lại và cười nói: “Ngươi trở về nói với lão ta rằng ta không có hứng thú.”

Diệp Viễn nói xong liền dẫn đoàn người trực tiếp rời đi.

Khi tên tiểu tử này vừa nói thì Diệp Viễn đã biết người này chắc chắn được Giang Hoa phái đến.

Tuy rằng lúc đó ở trong môn phòng tất cả mọi người hy vọng có thể cầu kiến Giang Nguyên và cũng có thể là những người kia, thế nhưng khả năng lớn nhất vẫn là Giang Hoa.

Tên Giang Hoa này nghĩ rằng hắn ta chắc chắn sẽ không tìm được phương pháp vì vậy đã cố ý tìm người đến gây sự chú ý của hắn ta và dễ dàng ra tay với hắn ta.

Diệp Viễn lạnh lùng cười lên ở trong lòng, Giang Hoa ức hiếp nghĩ rằng bản thân hắn ta còn trẻ tuổi và chưa từng nhìn thấy sự đời, lão ta nghĩ rằng loại phương pháp này có thể dẫn hắn ta đến một nơi hẻo lánh để giải quyết sao?

Lão ta cũng quá xem thường Diệp Viễn quá rồi!

Đừng nói đến việc hắn ta đã nhìn thấu tâm tư của Giang Hoa, cho dù không nhìn thấu được thì Diệp Viễn cũng không định đi cầu xin Giang Hoa.

Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK