Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con đường từ cảnh giới của Nguyên Khí tầng ba đến Nguyên Khí tầng bốn chỉ là một cổ chai nhỏ, với trình độ của người bình thường ớ Tân quốc, có rất nhiều người bị kẹt ở trong cái cổ chai này thậm chí còn không có cách nào thoát ra được.

Có điều cổ chai này đối với Diệp Viễn mà nói là không tồn tại, kiếp trước hắn đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Chỉ cần tích lũy đủ nguyên khí, bất cứ lúc nào Diệp Viễn cũng có thể đột phá ngưỡng cửa này.

Trong một đêm đã tăng được hai tầng cảnh giới, điều này khiến căn cơ của Diệp Viễn có chút không ổn định. Trong con mắt của Diệp Viễn hắn tất nhiên sẽ không làm những việc mất nhiều hơn được này. Tuy hắn khao khát có được thực lực nhưng không muốn vội vàng, làm đến nơi đến chốn mới có thể đi được xa nhất.

Những ngày về sau, nhiệm vụ chính của hắn chính là tăng cường rèn luyện thực lực, đặt nền tâng vững chắc cho giai đoạn đầu tiên của Nguyên Khí cảnh rồi hắn mới nghĩ đến tu luyện giai đoạn tiếp theo.

Đương nhiên, vì Diệp Viễn tu luyện Linh Chá cửu Dương Thần Quyết cho nên nguyên lực của hẳn thuần khiết hơn rất nhiều so với Nguyên Khí tầng ba của người bình thường. Nếu đổi lại là người khác dùng thì một viên Bạo Nguyên Đan cực phấm và hai viên Bạo Nguyên Đan thượng phẩm là đủ để từ Nguyên Khí Cảnh tầng một đột phá đến Nguyên Khí cảnh tầng ba.

Hiện tại nguyên khí của Diệp Viễn thuần khiết hơn của người bình thường gấp ba lần, chẳng trách Linh Chá Thần Vương lại có thực lực như thế. Nếu như tu luyện tới cảnh giới cao nhất của Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, coi như là tiêu hao nguyên lực, cũng có thể làm nguyên lực của đối thủ hao mòn cho tới chết.

Tuy thực lực vẫn chưa đủ mạnh, nhưng luyện chế trung phẩm đan dược cấp một của Thần vực thì vẫn được.

Diệp Viễn đứng dậy, vặn gân cốt rồi mớ cửa đi ra ngoài: “Không còn sớm nữa, phải đem Mặc Ngọc Hồi Tâm Đan cho Đường bá phụ.”

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lục Nhi giống như một tinh linh đứng ngay trước mặt, cười nói: “Thiếu gia, người xuất quan rồi à?”

“ừ, à, ngươi đã lên Nguyên Khí tầng một rồi hả?” Diệp Viễn cười đáp lại, vô tình nhận ra trên người Lục Nhi có gì đó hơi khác, phát hiện nguyên lực gốc trống rỗng của Lục Nhi. Chưa quá một ngày Lục Nhi đã có thể luyện thành Nguyên Khí cảnh tầng đầu tiên.

Lục Nhi nhanh trí gật đầu, sợ hãi nói: “Thiếu gia, có phải ta tu luyện chậm quá không?”

Diệp Viễn cười nói: “Nha đầu nhà ngươi, lời này không cần phải nói ra, nếu không thì sẽ khiến người khác tức chết mất. Tốc độ tu luyện của ngươi rất nhanh, sắp khiến cho người khác cảm thấy tự ti rồi”.

Lục Nhi vừa bước vào tu luyện nên hoàn toàn không có khái niệm về tốc độ tu luyện, nghe thiếu gia khen ngợi, Lục Nhi vô cùng vui mừng: “Thật sao? Vậy sau này ta có thể giúp thiếu gia không?”

Diệp Viễn cười đáp:

“Haha, đương nhiên, Lục Nhi của ta đương nhiên là lợi hại nhất. Đi nào, đi làm một số chuyện với ta. Ngày mai chúng ta khới hành đến Học Viện Đan Võ, ta muốn tiến cử ngươi vào học viện”.

Mấy ngày nay, trước cửa Túy Tinh Lâu có thể nói là như giăng lưới bắt chim, trong lúc nhất thời bị Dược Hương Các lấn át danh tiếng.

Từ khi Diệp Viễn tới cửa phá quán, Vạn Đông Hải vẫn đang bế quan, ai đến cũng không gặp. Điều này khiến Vạn Đông Doanh cực kỳ lo lắng, hắn rất muốn phái người đi thủ tiêu Diệp Viễn nhưng không được sự đồng ý của đại ca thì hắn cũng không dám tự mình quyết định. Thế là cách một khoảng thời gian hắn lại quanh quẩn nơi Vạn Đông Hải bế quan, hi vọng Vạn Đông Hải có thế sớm ngày xuất quan.

Lúc này, Vạn Đông Doanh đang đi đi lại lại trước mặt đại ca, có vẻ rất nôn nóng, tất nhiên tính kiên nhẫn của hắn cũng sắp đến giới hạn rồi.

“Đại ca, huynh còn không xuất quan, đệ sẽ đem người đi dạy dỗ tên tiểu tử đó đấy! Đệ thực sự nuốt không trôi cục tức này!” Vạn Đông Doanh tức giận nói.

Thấy Vạn Đông Hải vẫn không có động tĩnh gì, Vạn Đông Doanh tức tới nồi giậm chân một cái, đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói của Vạn Đông Hải truyền vào trong tai: “Đông Doanh, mau vào đây.”

Vạn Đông Doanh nghe thấy thế vô cùng vui mừng, lập tức đẩy cửa đi vào.

“Ầm, đại ca, không phải huynh đang bế quan sao? Sao lại…” Vạn Đông Doanh vẫn nghĩ đại ca bế quan là vì muốn tìm cách giải quyết. Ai mà biết vừa vào đã thấy Vạn Đông Hải đang thảnh thơi thưởng trà, đúng là dáng vẻ nhàn nhã.

Khác hoàn toàn so với tường tượng của Vạn Đông Doanh, Vạn Đông Hải không có một chút dáng vẻ của sự thất bại, suy sụp tinh thần nào cả, trái lại còn tràn đầy năng lượng, giống như sự việc hai ngày trước chưa từng xảy ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK