"Không được, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo. Nếu không, một chút lợi ích chúng ta cũng không vớt được, tất cả tiện nghi đều sẽ bị tên tiểu tử này chiếm hết. Đường Viêm nhanh lên dẫn đường! Hử? Đường Viêm đâu?" Chiêu Mẫn nói.
"Hả, vừa nãy hắn còn ở đây mà, sao lại không thấy rồi?"
"Nguy rồi, không có tên kia ở đây, một khi chúng ta gặp phải cấm chế nhất định sẽ phải chết."
"Cái tên tiểu tử tên là Đường Viêm này thần bí giống như Diệp Viễn vậy."
...
Đám người vừa quay đầu lại, phát hiện Đường Viêm dẫn đường trước đó đã biến mất không thấy gì nữa.
Có thể an toàn đi đến nơi này, không thể không kể đến công lao của Đường Viêm.
Hiện tại Đường viêm biến mất không thấy tung tích, trong lòng mọi người không khỏi trở nên bối rối.
Bốn đại Thiên Tôn cường giả, sắc mặt người nào người ấy đều rất khó coi.
Lúc này, trong cung điện một bóng người nhanh chóng xuyên qua, thỉnh thoảng lại kéo theo cấm chế cường đại.
Thế nhưng những cấm chế kia rơi trên bóng người kia, lại không có phản ứng gì!
Nếu như Diệp Viễn ở nơi này liền có thể nhận ra, thân ảnh này không phải ai khác chính là Đường Viêm!
Ầm ầm ầm…
Trong Tiên Lâm Thiên cung, thỉnh thoảng truyền ra tiếng dao động kịch liệt.
Năng lượng khủng bố kia làm cho cả Thiên cung đều run lên một cách kịch liệt, giống như đang diễn ra một trận động đất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Viễn sắc mặt khó coi nói.
“Có người đang đối kháng với cấm chế tại Tiên Lâm Thiên cung!” Vô Trần nhíu mày nói.
Diệp Viễn lắp bắp kinh hãi nói: “Đối kháng? Có thể kiên trì kéo dài để đi đối kháng cấm chế, chỉ sợ cho dù là Thiên Tôn cường giả cũng làm không được, đúng không?”
Vô Trần gật gật đầu, sau đó trầm giọng nói: “Đi, chúng ta đến Tiên Lâm điện. Nếu lão quỷ Tiên Lâm có lưu lại gì đó mà nói thì ta e rằng lão ta cũng sẽ để lại nơi đó.”
Diệp Viễn gật đầu một chút, sau đó đi theo sự chỉ điểm của Vô Trần, rất nhanh đã đi về phía Tiên Lâm điện.
...
Ở trong Tiên Lâm Thiên cung, Đường Viêm đang thong thả đi bộ đến.
Những uy lực cấm chế thật sự cường đại, nó mạnh mẽ đến mức làm cho Tiên Lâm Thiên cung chịu chấn động mạnh, nhưng uy lực đó đối với hắn ta mà nói căn bản là không có một chút tác dụng nào.
Mà phương hướng hắn ta bước đi, bất ngờ lại là Tiên Lâm điện.
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa lớn Tiên Lâm điện bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, một cổ lực lượng vô cùng cường hãn đến mức làm cho người ta run rẩy, bỗng nhiên bùng nổ.
Nhưng khi Đường Viêm đối mặt với cổ lực lượng này lại chỉ nhẹ nhàng mà vẫy vẫy tay, tức khắc liền biến mất không để lại bất kì tung tích nào.
Một bước bước vào, ánh mắt Đường Viêm cũng không dời qua.
“Trấn… Trấn Giới Bi!” Lúc này, một đạo âÂm thanh ở một mặt khác của đại điện vang lên.
Đường Viêm hơi ngẩng đầu nhìn lại, khi phát hiện ra người đến là Diệp Viễn, trên mặt hắn ta tràn ngập sự chấn động.
Hắn ta vừa mới từ cửa hông tiến vào đại điện, phát hiện bốn phía đại điện xuất hiện bốn pho tượng bức tượng thần thú.
Trừ thứ này ra, bên trong đại điện hoàn toàn trống không, chỉ có một tấm bia đá trấn áp ở vị trí trung tâm, nó đang tản ra hơi thở đáng sợ.
Tấm bia đá này đối với Diệp Viễn mà nói thì nó đã quá quen thuộc, không phải Trấn Giới Bi thì là cái gì?
Nhưng rõ ràng Trấn Giới Bi ở trên người hắn, vậy thì tấm bia đá kia lại là cái gì?