Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Viễn lại lạnh lẽo, nói với Vạn Đông Hái: “Vạn Đông Hải! Ngươi còn không qua đây bái kiến, chầng lẽ thật sự muốn xem thường thượng tông sao?”
Một cái mũ lại chụp xuống, có điều lần này Vạn Đông Hải cũng không có hoảng loạn như trước đó nữa, bới vì còn có một tên đệ tử hạch tâm đây!
Vạn Đông Hải dùng ánh mát tha thiết nhìn về phía Dương Hạo, mà sắc mặt Dương Hạo lại lạnh lẽo, nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đi lên bái kiến đi! Sư đệ của Dương Hạo ta, chẳng lẽ đảm đương không nổi cái cúi đầu của ngươi?”
Hử?
Tinh huống này là như thế nào?
Tất cả mọi người trợn tròn mât!
Diệp Hàng, Nam Phong Lâu, Nam Phong Nhược Tinh, huynh đệ Tô Vũ Lâm, tập thế trợn tròn mẳt!
Đây là cỏ chuyện gi? Trờ mặt cũng quá nhanh đi?
Không phải mới vừa rồi còn đối đầu với Diệp Viẻn sao? Làm sao trong chớp mảt đã đổi chiều gió, biến thành sư huynh đệ với Diệp Viẻn?
Đương nhiên, bất ngờ nhất vần lả Vạn Đông Hải.
Hân vừa mới đem lưng đứng thắng lên, hiện tại lại không thế không cúi xuống.
Cái eo già này ơi…
Thấy hồi láu mà Vạn Đông Hái vân không có động tĩnh, Dương Hạo không nhịn được nói: “Làm sao? Vạn lảu chú, ngươi không nghe thấy lởi cúa ta?”
‘A?Ta..:
Vạn Đỏng Hải quá biệt khuất rồi, hân và Diệp Hàng đấu đá nhau nhiều năm như vậy, đều không có bái kiến qua đối phương, bây giờ lại muốn bái kiến con của hần.
‘Ngươi cái gì mà ngươi, nhanh lẽn! Cái đại hội phấm đan này của ngươi, có còn muốn mở tiếp hay không?* Dương Hạo cau mày nói.
Vạn Đông Hải biết không tránh khỏi, cần răng cúi đầu thật sâu với Diệp Viền: “Vạn Đông Hải bái kiến thượng tông chân nhân Diệp công tử!”
Diệp Viền cười ha ha một tiếng nói: “Vạn lâu chủ mau đứng lên, cái cúi đầu này của ngươi thật đúng là để cho ta hưởng thụ đấy!”
Nói xong, Diệp Viền bồng nhiên lại quay sang Tô Vũ Lâm, cười nói: “Tô gia chủ, có phải tới phiên ngươi rồi hay không?”
Tô Vũ Lâm sững sở, không ngờ Diệp Viên lại có thế đem họng súng nhâm ngay chính mỉnh. Đợi khi hắn phán úng kịp, không khói giận tím mặt.
Nói đến, đúng là địa vị cúa Tô gia hân cao hơn rất nhiều so với Vạn gia, thế nhưng ớ trước mặt quái vật khống lồ như u Vân tông, Tô gia và Vạn gia cũng không khác biệt chút nào.
Hiện tại Diệp Viến lấy thán phận đệ tử hạch tâm cúa tông môn đến đế hân bái kiến, nếu hắn không bái kiến, chẳng phải là thành ngỗ nghịch?
Nhưng vấn đề là, rất có thế Diệp Viền là hung thủ giết chết Tò Nhất Sơn!
Đế cho hắn bái kiến kẻ thù giết con? Đây là chuyện không thế nào!
’Diệp Viễn, ngươi đừng có quá đáng! Chuyện của Nhất Sơn, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!” Tô Vũ Lâm giận dữ nói.
Diệp Viễn không đế ý tới hắn, ánh mắt lại trôi dạt đến sau lưng Dương Hạo.
Dương Hạo đã sắp hỏng mất, trầm giọng nói: “Tô gia chủ, chỉ là bál kiến một chút, lại không thiếu đi miếng thịt nào! Theo lý, ngươi hẳn là nên chào Diệp sư đệ một tiếng!”
Säe mặt Tô Vũ Lâm xanh xám nhìn về phía Diệp Viẻn, trong ánh mât tràn đay sát ý, giống như đang nhìn một người chết.
Bâng vào quan hệ của Tô Vũ Lâm, hân có thế không đế ý tới Dương Hạo.
Nhưng mà Dương Hạo đại biếu không phái chính hắn, mà lằ cho Diêu Thiên ớ phía sau hân!
Chuyện hôm nay quá mức quan trọng, đối với Tô gia mà nói không thế có một chút sai lầm nào. Nếu là bới vì đắc tội Diêu Thiên, dân đến thua cá bàn cờ, Tô Vũ Lảm hân chính là tội nhân cúa Tô gia.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Lâm dứt khoát nhâm hai mât lại, cúi đầu với Diệp Viền: “Tô Vũ Lâm bái kiến thượng tông Diệp công tủi’