“Nhưng... Cổ bá phụ…”
“Câm miệng, ai là bá phụ của ngươi, đồ không biết liêm sỉ! Trước kia chỉ thấy ngươi là một người mang dáng vẻ nghiêm túc, không nghĩ tới ngươi vậy mà lại không biết xấu hổ là gì! Ta chỉ đồng ý cho ngươi tiếp xúc với Thu Linh mà thôi, còn mối hôn sự này ta đồng ý với các ngươi từ lúc nào? Ngươi dám ở trong Thiên Lăng phủ của ta tung tin bịa đặt khắp nơi, không biết ngươi có còn để thành chủ là ta vào mắt nữa hay không? ’’
Cổ Thiên Khuyết tức giận không thể nhịn được, đồng thời khi nghĩ đến không khỏi sợ hãi.
Nếu Diệp Viễn chết ở trong tay Kế Tầm, vậy chẳng phải cả Hoàng Linh Hư Giới này sẽ gặp họa ngập đầu sao!
Cũng may Diệp Viễn không phải là loại người bình thường, thế nhưng việc hắn ta có thể sống sót dưới sự tấn công uy hiếp của Kế Tầm cũng đủ khiến cho Cổ Thiên Khuyết giật mình.
Bất quá trước kia cảm thấy Trác Hàm nhìn cũng không tệ lắm, thế nhưng bây giờ nhìn ngang nhìn dọc lại cảm thấy tràn đầy bất mãn.
Nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ của Cổ Thiên Khuyết, vẻ mặt Trác Hàm không khỏi xám như tro tàn.
“Kế Tầm, ngươi còn thất thần ở đó làm gì, không nhanh chóng lại đây mang đồ đệ của ngươi cút đi!” Cổ Thiên Khuyết trầm giọng nói.
Mày Kế Tầm khẽ nhăn lại, lạnh lùng nói: “Cổ Thiên Khuyết, ngươi vậy mà có thể vì một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà trở mặt với ta, ngươi cảm thấy chuyện này thực sự cần thiết sao?”
Cổ Thiên Khuyết cười lạnh nói: “Diệp Viễn là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi nói xem chuyện này có cần thiết hay không?”
Nghe thế, gương mặt Kế Tầm liền biến sắc, sau đó lại có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Ngay sau đó hắn ta lại gật gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết. Nhưng việc hôm nay ta nhất định sẽ không thể để yên! Tiểu tử, hy vọng ngươi sẽ không rơi vào tay ta! Hàm Nhi, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, tay áo Kế Tầm phất một cái liền đem Trác Hàm từ trong tay Diệp Viễn mang đi.
Kế Tầm vừa đi, Diệp Viễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi hắn ta ngã quỵ trên đất.
…
Trong chớp mắt, thời gian mười ngày đã tới, có vô số cường giả tụ tập ở ngoài núi Thiên Dương.
Sức hấp dẫn của Thiên Tôn truyền thừa quả thật rất lớn.
Biết rõ nơi đây có nguy hiểm rất lớn nhưng vẫn có vô số người không sợ, bọn họ nguyện ý làm con thiêu thân lao đầu vào biển lửa.
Mà ở trong nhóm cường giả này, hiển nhiên Thiên Lăng là liên minh có thực lực cường đại nhất ở đây.
“Cổ huynh, canh giờ cũng không sai biệt lắm, chi bằng chúng ta vào núi đi!” Một Chân Thần cường giả lên tiếng đề nghị.
Cổ Thiên Khuyết gật đầu nói: “Đi thôi.”
“Chậm đã!” Đúng lúc này từ trên trời giáng xuống hai đạo thân ảnh.
Một nhóm Chân Thần cường giả nhìn thấy người đi tới, mặt mày không khỏi biến sắc, sau đó cả một đám liền khom người thi lễ: “Bái kiến Quý Khang đại nhân!”
Người dẫn đầu nhóm Chân Thần cường giả có khí thế kinh người kia lại chính là cường giả Chân Thần cảnh đỉnh phong.
Chỉ thấy hắn ta gật đầu rồi nói: “Đây chính là sự kiện vô cùng trọng đại, đại đế đô Cáo Thiên ta đương nhiên cũng muốn tham dự vào một phần. Từ Hành sao còn không tiến lên chào các vị thúc bá. ’’
“Hóa ra ngươi chính là Từ Hành, thật đúng là anh hùng tuổi còn trẻ mà!”
“Từ sớm ta đã được nghe nói Cáo Thiên đại đế đô xuất hiện kỳ tài, có thể dung hợp được ba loại pháp tắc chi lực, thực lực cường đại! Hôm nay được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Nhìn thấy một nhóm Chân Thần cường giả thế mà lại chủ động đến khen ngợi một hậu bối Thiên Thần cảnh không khỏi khiến cho nhóm cường giả đang vây xem phải líu lưỡi.