Vài bóng người bay khỏi đỉnh Hỏa Vân, người nào người nấy đều hốt hoảng cuống cuồng.
Nhóm Thiên Diệp, Dịch Khánh Tường, Khương Tuyết Diễm quần áo tả tơi không khác gì ăn mày.
Nhóm Tống Đinh, Đoạn Khinh Hồng, Chung Hàn Lâm càng thảm hại hơn, tổn thương quá nặng đến hồi hấp hối.
Dưới sự bao vây diệt trừ của ba con hung thú, những nhóm người này mạo hiểm chém giết nhằm thoát khỏi vòng vây, nhưng cái giá họ phải trả cực kỳ nặng nề.
Thiên Diệp tái mét mặt mày, cắn răng nói: "Đúng là đáng chết! Ngũ giai hung thú này mỗi con đều vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể bắt tay với nhau hành động?"
Bấy giờ Khương Tuyết Diễm đâu còn giống tiên nữ, ngược lại không khác gì kẻ điên.
Nghe Thiên Diệp nói vậy, nàng ta thở hổn hển tiếp lời: "Lẽ ra ba con hung thú này là bá chủ đỉnh Hỏa Vân, sao chúng có thể xuất hiện cùng lúc ở một khu vực?"
Thiên Diệp cất giọng hầm hừ: "Mặc kệ tiểu tử kia đi. Nếu ba con hung thú đã xuất hiện ở một khu vực thì chắc chắn hắn đã chết không còn một mẩu xương."
Những người khác nghe vậy đều gật đầu tới tấp, tỏ vẻ tán thành.
Tuy chẳng hiểu gì cả, nhưng bọn họ thật sự không muốn đến đỉnh Hỏa Vân lần nào nữa.
Dù sao lần theo dấu vết, có thể chắc chắn Diệp Viễn đã bước vào khu vực này, kết quả chờ đợi hắn chỉ có một mà thôi.
Xác nhận Diệp Viễn đã chết, đương nhiên họ chẳng còn lòng dạ suy nghĩ nơi hoang vu hẻo lánh này có gì quái lạ.
Dịch Khánh Tường nổi giận mắng mỏ: "tiểu tử kia chết thì cứ chết, vậy mà còn hại chúng ta bị thương nặng thế này, đúng là chết tiệt!"
Khương Tuyết Diễm lạnh lùng nói: "Được rồi đừng nói nhảm nữa! Nếu tên đó không chết sẽ trở thành mối đe dọa với ba môn phái lớn! Các ngươi mau đưa hai kẻ này về đi, bằng không chết thật đó!"
Thiên Diệp và Dịch Khánh Tường biến sắc, hầm hừ rồi bay về phía đỉnh Thiên Anh.
...
Vài năm trôi qua, có một bóng hình tuyệt đẹp không nhiễm bụi trần đến đỉnh Thiên Anh, thế là dẫn đến không ít người ghé mắt nhìn.
"Ơ, đây không phải là Bách Lý Thanh Yên ở đỉnh Thiên Bồng sao? Sao nàng ấy đến đỉnh Thiên Anh của chúng ta nhỉ?"
"Đẹp quá đi mất! Chết người hơn là khả năng trời phú của nàng cực kỳ đáng sợ, nghe nói nàng mới nhập môn vài năm mà đã đột phá nửa bước vào cảnh giới Thiên Thần."
"Đúng là yêu nghiệt! Hiện giờ Tông môn đang dốc sức bồi dưỡng nàng, định để nàng tham gia Hội võ Hoàng Linh lần này."
...
Những năm qua, có thể nói Bách Lý Thanh Yên là người nổi trội có một không hai ở Ảnh Nguyệt Tông.
Khả năng trời phú của nàng ta nghiền ép những người cùng thế hệ, thậm chí một số đệ tử tài năng nổi danh đã lâu cũng bị nàng ta đè đầu một bậc.
Yêu cầu để tham gia Hội võ Hoàng Linh cực kỳ khắc nghiệt, cốt linh không được vượt quá hai ngàn tuổi, hơn nữa còn phải là cường giả đạt cảnh giới Thiên Thần.
Nhìn khắp Ảnh Nguyệt Tông cũng không có mấy ai thỏa mãn hết những điều kiện này.
Những người như Khương Tuyết Diễm, Thiên Diệp đều ra sức giành giật tư cách tham dự Hội võ Hoàng Linh lần này.
Nhưng khả năng trời phú của họ vẫn chẳng là gì với Bách Lý Thanh Yên.
Màn thể hiện tuyệt vời chấn động của Bách Lý Thanh Yên trong kỳ khảo hạch nhập môn, cộng với thực lực mạnh mẽ hệ Dao Trì, bây giờ Tông môn đều đổ phần lớn tài nguyên vào nàng ta.
Sở hữu khả năng trời phú cộng với tài nguyên, thực lực Bách Lý Thanh Yên đột ngột tăng mạnh, có chiều hướng sóng sau xô sóng trước.
Chỉ mới vài năm, Bách Lý Thanh Yên đã sắp đột phá cảnh giới Thiên Thần.
Đối với những đệ tử bình thường, mặc bù bước này không tính là hiểm trở nhưng tuyệt đối không thể nào đạt được trong thời gian ngắn như vậy.
"Vị sư đệ này, cho hỏi Diệp Viễn ở nơi nào?"
Bách Lý Thanh Yên đón đường một đệ tử Thần Quân tầng chín, đệ tử kia đột nhiên đầu váng mắt hoa, lồng ngực bỗng chốc ngập tràn hạnh phúc.
Tuy nhiên với câu hỏi này, hắn ta thật sự không biết.
Bách Lý Thanh Yên hỏi vài người liên tiếp nhưng không ai biết Diệp Viễn, điều đó khiến nàng ta nghi ngờ.
"Không thể nào! Với khả năng trời phú của hắn, làm sao không có tiếng tăm ở đỉnh Thiên Anh Phong?"
Bách Lý Thanh Yên ôm lòng nghi ngờ, tìm đến đệ tử sắp xếp động phủ.
"Vị sư đệ này, ta là Bách Lý Thanh Yên ở đỉnh Thiên Bồng, ta muốn tra thêm về chỗ ở của Diệp Viễn."
Hiện giờ Bách Lý Thanh Yên đã dần dần luyện nên khí chất của người đứng đầu.
Khi nói chuyện với những đệ tử bình thường, nàng ta giống như tiên nữ trên trời khiến đối phương không dám nhìn thẳng.
Nhưng chỉ riêng với Diệp Viễn, từ đầu đến cuối nàng ta không thể buông tay.
Vương Toàn đã chết, đương nhiên đệ tử nơi này đã đổi thành người khác. Cho dù Bách Lý Thanh Yên không tự giới thiệu, đối phương cũng nhận ra nàng, tất nhiên sẽ không từ chối.
Hắn ta kiểm tra một lát, mau chóng nhìn thấy tên Diệp Viễn, sau đó không khỏi biến sắc và nói: "Diệp sư đệ bị phái đến đỉnh Hỏa Vân, e rằng..."
Bách Lý Thanh Yên hơi hồi hộp, đột nhiên có linh cảm không lành, nàng ta vội la lên: "E rằng cái gì?"
Đệ tử kia nói: "Đỉnh Hỏa Vân vẫn chưa được mở mang, nơi nào cũng đầy thú dữ, hơn nữa còn có không ít Ngũ giai hung thú. Đệ tử vào đó mở mang động phủ chưa có người nào sống sót, Diệp sư đệ đã mất tích mấy năm, e rằng... đã bị chôn sống ở đỉnh Hỏa Vân rồi."
Bách Lý Thanh Yên biến sắc, lạnh lùng nói: "Nói hươu nói vượn! Với thực lực của Diệp Viễn, làm sao chết được trong tay thú dữ?"
Nàng ta biết Diệp Viễn từng đi qua nơi nào, sao có thể chết được?
Đệ tử kia thấy Bách Lý Thanh Yên nổi giận thì không dám thở mạnh, lắp bắp nói không nên lời.
Đồng thời hắn ta cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn là người thế nào mà có thể khiến nữ thần quan tâm như vậy.
Thấy đối phương không nói chuyện, Bách Lý Thanh Yên khẽ cắn răng, xoay người rời khỏi đỉnh Thiên Anh, đi tìm Khương Tuyết Diễm.
"Sư tỷ, chuyện của Diệp Viễn có phải do tỷ sắp đặt không?" Nét mặt Bách Lý Thanh Yên lạnh như sương giá, nàng ta chất vấn.
Khương Tuyết Diễm biết mình không giấu được bao lâu, cười nói: "Không liên quan đến ta, tất cả đều do Thiên Diệp sắp đặt. Nếu muội muốn báo thù thì cứ tìm hắn."
Bách Lý Thanh Yên biến sắc, hoảng hốt hỏi: "Báo thù? Diệp Viễn thật sự... thật sự đã chết sao?"
Khương Tuyết Diễm kể lại chuyện ngày trước, Bách Lý Thanh Yên trắng bệch cả mặt, cảm giác đau thương ngập tràn cõi lòng.
"Ta... Ta bị sao thế này? Rõ ràng... rõ ràng ta rất ghét hắn! Nhưng tại sao... lại có cảm giác muốn rơi nước mắt?"
Khương Tuyết Diễm nhìn cảnh này, không nhịn được thở dài: "tiểu tử ấy cậy mình giỏi nên khinh người, không biết khiêm tốn, dẫu sớm hay muộn đều chết ở Ảnh Nguyệt Tông. Bây giờ chết rồi cũng tốt, muội có thể tập trung tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá cảnh giới Thiên Thần, chuẩn bị cho Hội võ Hoàng Linh."
Bách Lý Thanh Yên không thèm để ý Khương Tuyết Diễm, rời khỏi đấy mà hồn phách rã rời.
Mấy ngày sau, Bách Lý Thanh Yên mặc đồ trắng xuất hiện trên đỉnh Hỏa Vân.
Nàng ta không tô son dặm phấn, trang sức đơn giản mộc mạc như tiên nữ không nhuốm khói lửa nhân gian.
Trước mặt nàng ta bày một cây đàn.
"Đồ dê xồm cợt nhả nhà ngươi, cả đời Bách Lý Thanh Yên này chỉ gảy đàn cho người yêu thương! Vậy mà ngươi coi đó là lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, theo ta tiến vào dãy núi Ảnh Nguyệt, ta hận ngươi! Bây giờ chúng ta âm dương chia lìa, lời hứa hẹn ngày ấy không còn thực hiện được nữa. Hôm nay ta gảy một khúc đàn nơi đây, hy vọng ngươi ở dưới suối vàng có thể nghe thấy tiếng đàn của ta."
Mười ngón khẽ lướt, tiếng đàn du dương lan khắp đỉnh Hỏa Vân.
Mộ phần cô đơn ngàn năm, thê lương không sao kể xiết.
Tiếng đàn bộc lộ nỗi khổ dịu dàng nơi nơi.
Khúc đàn kết thúc, Bách Lý Thanh Yên đã lệ rơi đầy mặt.
"Hóa ra dây đàn của ta sớm bị ngươi khuấy động rồi." Bách Lý Thanh Yên nức nở nói.