Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, trực tiếp ngăn đường chạy của Lữ Ngạn.
Con ngươi Lữ Ngạn đột nhiên co lại, kinh hô: “Không… Pháp tắc không gian!”
Bạch Đồng cũng không phải cường giả Thiên Tôn bình thường, hắn cũng biết pháp tắc không gian!
Một loại cảm xúc tuyệt vọng, lan tràn trong lòng Lữ Ngạn.
Hắn cắn răng một cái, lạnh giọng nói với Bạch Đồng: “Ngươi nhất định phải ép ta lưỡng bại câu thương sao?”
Bạch Đồng lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Lưỡng bại câu thương? Chỉ dựa vào ngươi?”
Vốn hắn là siêu cấp cường giả Thiên Tôn đỉnh phong, thực lực đâu chỉ cao hơn một bậc so với Lữ Ngạn?
Mặc dù bây giờ cảnh giới xấp xỉ Lữ Ngạn, nhưng mà hắn còn có hai kiện Thiên Tôn Linh Bảo là Thanh Hồng Chiến Giáp của Diệp Viễn và Tiêu Dao Ngọc Phiến của mình.
Cho dù Lữ Ngạn có con bài tẩy gì thì hắn cũng không sợ chút nào.
Bạch Đồng không nói hai lời, phi quạt đến.
Da đầu Lữ Ngạn tê một hồi, rơi vào đường cùng, chỉ có thể bị động nghênh chiến.
Có điều, cho dù Bạch Đồng cường thế một phương, nhưng muốn trong thời gian ngắn bắt được đối phương, cũng là không được.
Một trận chiến này của hai bên duy trì liên tục ba ngày ba đêm.
Lúc này, Lữ Ngạn tóc tai bù xù, khí tức hỗn loạn, nào còn có nửa điểm phong phạm của người đứng đầu một phương, ngược lại không khác chút nào so với tên ăn mày ven đường.
Hai người kia so với hắn cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, đã bị bức đến tuyệt cảnh.
“Diệp Viễn, ta là Thiên Tôn dưới trướng Cực U Thiên Đế, ngươi dám giết ta? Ngươi có thể biến ra mấy Thiên Tôn, nhưng mà ngươi có thể biến ra một Thiên Đế Sao? Giết ta, Cực U Thiên Đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lữ Ngạn dùng hết khí lực gầm thét lên.
Lời này vừa nói ra, cả thành đều kinh hãi.
Nếu như nói, Thiên Tôn bọn họ còn có thể tưởng tượng được, thì Thiên Đế đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Đắc tội một vị Thiên Đế, hậu quả là vô cùng đáng sợ.
Đầu thành, Diệp Viễn đứng lơ lửng trên không, thản nhiên nói: “Cho dù ta thả ngươi, lẽ nào ngươi sẽ không đi tìm Cực U Thiên Đế mượn viện binh sao? Đến lúc đó, ta lấy cái gì để ngăn cản được ngươi? Nếu đã như vậy, còn không bằng giết ngươi, Bạch huynh, không cần nương tay, cứ việc giết là được.”
Bạch Đồng khẽ gật đầu, lực đạo trên tay càng nặng thêm vài phần.
Hiển nhiên, mâu thuẫn hai bên đã không thể điều hòa, bây giờ uy hiếp lại chẳng phải là chuyện cười sao?
Chuyện về sau, sau này hãy nói.
Hơn nữa, trong lòng Bạch Đồng hiểu rõ.
Cho dù thật sự giết Lữ Ngạn, Cực U Thiên Đế cũng chưa chắc thật sự nổi giận.
Dù sao so một người tương lai là đan thần thất tinh với một tên Thiên Tôn tầng hai, bên nào nặng bên nào nhẹ, Cực U Thiên Đế không thể nào không phân biệt được.
Loại người như Diệp Viễn, hiển nhiên là ý nghĩa dựa dẫm lớn hơn giết chết cho thống khoái.
Oanh!
Bạch Đồng điểm một cái, thế giới chi lực của Lữ Ngạn như bị đánh một đòn nặng, thân hình trực tiếp bay rớt ra ngoài, phun máu.
Lúc này, Lữ Ngạn đã là nỏ mạnh hết đà.
Đương nhiên Lữ Ngạn có sát chiêu, nhưng mà Bạch Đồng có hai kiện Thiên Tôn Linh Bảo, căn bản không sợ sát chiêu của đối phương.
Hai mắt Bạch Đồng híp lại, thản nhiên nói: “Đến lúc tiễn ngươi lên đường rồi!”
Con ngươi Lữ Ngạn đột nhiên co lại, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không cam tâm và tuyệt vọng.