Ly Nhi hơi thuận theo nói: “Thì ra công tử đã biết là ta…, có điều Ly Nhi giúp đỡ Diệp công tử, không phải là vì giao dịch này.”
Mặc dù lời nói của Ly Nhi bình tĩnh, nhưng Diệp Viễn cũng vẫn nhận ra một chút tức giận của nàng trong đó.
“Không phải Diệp mỗ làm giao dịch với Ly Nhi cô nương, đây là một lời hứa. Nói là phải làm, cho dù lời hứa này có khó khăn hơn nữa thì nhất định Diệp mổ cũng sẽ hoàn thành!” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Ly Nhi khẽ run lên, nàng có thể cảm nhận được thành ý và quyết tâm của Diệp Viễn.
Một đường đi theo, ít nhiều gì nàng cũng biết Diệp Viễn là hạng người nào. Diệp Viễn nói ra những lời như vậy, e là có chết, hắn cũng sẽ phải cố gắng hoàn thành lời hứa!
Nam nhân này, tuyệt đối là một người đáng tin, lời hứa đáng giá ngàn vàng!
“Đa tạ…” Ly Nhi cũng không chối từ, chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
“Nguyệt cô nương một đường đi theo, nhiều lần ra tay tương cứu, ân này Diệp Viễn ghi tạc trong lòng. Hơn nữa lần này nếu không phải Nguyệt cô nương ra tay, Diệp mỗ chắc chắn phải chịu nhục mà chết. Muốn cảm tạ, cũng là ta phải cảm tạ cô nương mới phải. Hơn nữa… vì cứu ta mà cô nương không tiếc sử dụng Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, đến mức bệnh tình chuyển biến xấu. Nếu Diệp mổ không chữa khỏi bệnh cho cô nương, thì ngay cả chính ta cũng không thể tha thứ cho mình được!” Diệp Viễn nói.
Lần này Ly Nhi kinh hãi không nhỏ, kinh ngạc nói: “Công tử… công tử lại biết cả họ của ta sao?”
Diệp Viễn cười khổ trả lời: “Ta nên đoán ra từ sớm mới phải! Lần trước gặp Nguyệt cô nương, cô nương chỉ là võ giả Ngưng Tinh cảnh, Diệp mỗ còn cho rằng hạ giới đã sinh ra một linh thế yêu nghiệt như vậy. Bây giờ nghĩ lại, linh thể Nguyệt Hoa Thiên Nhãn bẩm sinh, ngoại trừ Nguyệt gia ở Minh Nguyệt Thành, thì còn ai có thế có linh thế thiên phú như vậy nữa chứ?”
Lời này của Diệp Viễn, khiến cho Ly Nhi lại càng kinh ngạc hơn: “Ngay cả Minh Nguyệt Thành mà công tử cũng biết! Rốt cuộc… công tử là ai?”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Diệp mồ có nỗi khổ riêng, chuyện này không tiện nói ra.”
Trong lòng Ly Nhi không khỏi kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng quên cả đau đầu. Một võ giả nhỏ bé ở hạ giới, làm sao có thể biết được Minh Nguyệt Thành ở Thần Vực?
Nguyệt gia của Minh Nguyệt Thành dựa vào Nhãn Thuật vang danh Thần Vực, mà người có được linh thể Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, khi thi triển Nhãn Thuật còn mạnh hơn gấp mấy lần người bình thường!
Mà cho dù là Nguyệt gia, người có được Nguyệt Hoa Thiên Nhãn cũng là vô cùng hiếm hoi.
Những điều này không phải là bí mật gì ở Thần Vực, nhưng Diệp Viễn chỉ là võ giả xuất thân bình thường ở hạ giới, làm sao hắn lại biết được những thông tin này?
Ly Nhi bụng đầy ngờ vực, nhưng nàng cũng biết thái độ làm người và đối nhân xử thế của Diệp Viễn, hắn đã nói không tiện nói ra thì chắc chắn là có chỗ khó nói, cho nên nàng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
“Được rồi… nếu như ngay cả Minh Nguyệt Thành mà Diệp công tử cũng biết, vậy ta giới thiệu lại một lần nữa, ta tên là Nguyệt Mộng Ly, chính là người Nguyệt gia của Minh Nguyệt Thành.” Nguyệt Mộng Ly hít một hơi thật sâu nói.
“Nguyệt Mộng Ly… người cũng như tên, là một cái tên đẹp!” Diệp Viễn hồi tưởng lại một chút cái tên này.
Thời khắc này, tâm tư của Diệp Viễn đang bay về lần duy nhất đi Minh Nguyệt Thành ở kiếp trước.
Lúc đó hắn nhận lời mời tới Minh Nguyệt Thành để luyện chế siêu đan dược cấp chín cho thành chủ Minh Nguyệt Thành.
Lần đó hắn từng gặp mặt một nữ tử như son như ngọc, mà tên của nữ tử đó, hình như chính là… Nguyệt Mộng Ly!
Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng Diệp Viễn cũng nhận ra dung mạo của Nguyệt Mộng Ly trước mặt và nữ tử đó, giống nhau như đúc.
Thế sự thay đổi, lại có việc trùng hợp như vậy hay sao…
“Ài… tên hay thì cũng có tác dụng gì? Đều nói hồng nhan bạc phận, không ngờ ta cũng chạy không thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh.” Giọng nói của Nguyệt Mộng Ly có chút ảm đạm.
Diệp Viễn thu lại tâm tư, nói: “Nguyệt cô nương không cần như vậy, hai chữ nguy cơ vốn ẩn chứa huyền cơ. Chỉ cần có thể giải quyết xung đột của hai loại linh thể này, Nguyệt cô nương chẳng những không khác biệt so với người bình thường, mà càng sẽ phá kén thành bướm, trở thành nhân vật cường đại tuyệt thế!”
Lời của Diệp Viễn, lại không hề giúp cho tâm tình của Nguyệt Mộng Ly tốt hơn bao nhiêu, tựa như đối với việc trở thành cường giả tuyệt thế nàng cũng chẳng có bao nhiêu quan tâm vậy.