Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phong rời đi chưa bao lâu, màn sáng như thể mất đi chống đỡ sau cùng, từ từ biến mất.

Diệp Viên chang hê đế ý mấy việc này, như trước tự giác bồi dưỡng bản thân.

Năm bóng người ra khỏi hồ nước, hồ nước bị tách ra cũng nhập làm một, biến thành bộ dạng ban đầu.

Đại trưởng lão hiền lành tươi cười nhìn bọn họ, nhưng ngay sau đó, sẳc mặt chợt biến đổi.

“Diệp Viễn đâu?” Sắc mặt Trầm Khâm âm trầm đến đáng sợ.

“Diệp Viễn tham uy năng của Thái CỔ Lịch Nguyên Trì, không chịu đi ra, chúng ta không còn cách nào khác đành phải ra trước.” Bùi Khôn bất đắc dĩ đáp.

“Cái gì? Ngươi nói là, Diệp Viễn đã bị nhốt trong Xích Hà Cốc?”

Tuy lòng đã sớm dự liệu đến nhưng nghe Bùi Khôn chính miệng nói ra, hắn vẫn như bị sét đánh trúng.

Diệp Viễn là người nối nghiệp mà thánh chủ tự mình chọn được, hiện tại lại bị nhốt trong Xích Hà Cốc, chuyện đùa này hơi thái quá rồi.

Hàn Phong cũng bất đắc dĩ nói: “Ta đã khuyên Diệp huynh, nhưng hắn không chịu ra. Hay là… hắn có thủ đoạn gì có thể tự mình đi ra cũng chưa biết chừng.”

“Thôi đi! Đại trận này là một chiều, chỉ có ngoài cốc mới có thể mở. Đừng nói chút thực lực ấy của hắn, dù chính thánh chủ bị nhốt trong cốc cũng không thể đi ra.” Trầm Khâm như muốn phát điên.

“Vậy… vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Hàn Phong nghe nói thế cũng luống cuống, hắn không hề muốn Diệp Viễn bị nhốt trong đó tận ba trăm năm.

Trầm Khâm khoát khoát tay, có vẻ phiền lòng: “Các ngươi tự về Thánh Địa đi, ta ở lại đây cho bình tĩnh chút đã.”

Năm người không dám cãi lời, đành rời khỏi sơn cốc.

Năm người đi rồi, một bóng người chậm rãi xuất hiện, đó chính là Đồ u.

“Thánh chủ, vậy… vậy phải làm sao bây giờ?” Đại trưởng lão hỏi, hệt như Hàn Phong khi nãy.

Hiển nhiên lúc này đại trưởng lão đã không thể suy nghĩ được rồi.

Đồ u lại không quá lo lắng, còn bảo: “Nếu hắn không chịu đi ra, nói vậy có lẽ thực sự có thủ đoạn gì đó chưa biết chừng. Chúng ta cứ chờ ở đây thêm một tháng, sau một tháng, nếu hắn còn không đi ra, bản đê’ sẽ cưỡng chế mở đại trận cho hắn ra.”

Đại trưởng lão biến sắc: “Như vậy sao được! Nếu thánh chủ lại cưỡng chế mở đại trận, thì số thọ nguyên dư lại…”

Đồ u cười nói: “Đã đến nước này rồi, từ lâu bản đế đã nghĩ thông suốt, điều duy nhất còn lo lắng là Thánh Địa này.

Ta đã nhận lời với Diệp Viễn, sẽ đưa hắn vào lần thứ hai. Nếu hắn không ra được, đương nhiên ta phải tuân thủ lời hứa. Nếu cái chết của ta có thể đổi lấy nỗ lực một lòng vì Thánh Địa của hắn, cũng coi như đáng giá.”

Đại trưởng lão bùi ngùi thở dài, sắc mặt tràn đầy vẻ tự trách.

Hắn chợt nhớ đến một chuyện, vỗ đùi kêu lên: “Ấy chà, vừa nãy sốt ruột quên hói mấy tiếu tứ kia, Diệp Viên đã vào được khu vực khảm thứ mấy rồi.”

Đồ u cười nói: “Có thế ở trong ao cả năm ngày, chí ít hắn cũng phải tiến vào khu vực khảm thứ sáu rồi. Không hỏi cũng tốt, chờ hắn đi ra, nói không chừng có thể cho chúng ta một bất ngờ.”

Rèn luyện đủ ở khảm thứ sáu rồi, cảnh giới của Diệp Viễn đã đột phá đến Vô Lượng cảnh tầng hai.

Lúc này, hắn nhấc chân bước thêm một bước, tiến vào khu vực giữa ao, tức là khảm thứ bảy.

“A!

//

Vừa tiến vào tầng thứ bảy, Diệp Viễn cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều như sôi trào lên, hắn cảm giác toàn thân như đang bị thiêu đốt.

Loại cảm giác đốt cháy toàn thân này, trong nháy mắt khiến hắn co quắp cả người lại.

Diệp Viễn thậm chí có thể cảm nhận được, xương cốt minh đang rung lên răng rắc.

Nước ở khu vực khảm thứ bảy này, có thể nói là cường đại đến biến thái.

Nhưng Diệp Viễn cũng biết, chỉ cần chịu đựng được nỗi thống khổ này, hắn sẽ nhận được lợi ích cực lớn cho quá trình tu luyện phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK