"Cảnh tượng này có chút không chân thực cho lắm a! Đan Thần Tứ Tinh vậy mà lại hành lễ lớn như vậy với một Đan Thần Tam Tinh!”
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta khẳng định sẽ không tin là Đan Thần Tam Tinh lại đi chỉ điểm cho Đan Thần Tứ Tinh đột phá.”
"Rốt cuộc Diệp đại sư là thần thánh phương nào, thực lực đan đạo cũng không khỏi quá kinh khủng đi?”
...
Một Đan Thần Tứ Tinh hành lễ lớn như vậy với một Đan Thần Tam Tinh, cảnh tượng này có lực trùng kích rất lớn.
Đối với tất cả Luyện Dược Sư bên ngoài thành, Đan Thần Tứ Tinh chính là người như Thần thánh.
Nhưng mà bây giờ, một tồn tại như Thần này lại đi hành đại lễ với một Đan Thần Tam Tinh.
Diệp Viễn cười nói: “Ta đã nói rồi, ta nhìn lão già này cũng chướng mắt. Nếu như hắn dám tỷ thí với ta thì nhất định sẽ hành hạ hắn đến mức chết đi sống lại.”
Mọi người nghe xong không khỏi trầm mặc một phen, nhưng mà không có ai hoài nghi tính chân thật của lời này.
Tùy tiện chỉ điểm một canh giờ mà Lục Dật đã có tiến bộ lớn như thế, nếu như chính hắn tự mình ra tay thì đó là cái khái niệm gì?
Nếu như so đấu Thần Đan cấp ba, cho dù Lộc Minh có cao hơn Diệp Viễn không chỉ một đại cảnh giới thì Diệp Viễn cũng vẫn có thể hành hạ hắn đến mức thổ huyết.
Về điểm này, không có bất kỳ người nào dị nghị.
Trong luyện chế đan thần cấp ba, Diệp Viễn là vô địch!
Lục Dật cười nói: "Tên này làm vẻ mặt quả thật thiếu đòn! Chỉ là, tuy rằng đã luyện chế ra Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan nhưng việc thắng được hắn hay không thì ta lại... không tự tin cho lắm.”
Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, trình độ phế vật như tên này thì sẽ không thể luyện chế ra nổi Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan phẩm chất cao.”
Trình độ phế vật...
Mọi người lại trầm mặc một trận.
Đối phương chính là chấp sự của Đan Tháp a, trình độ phế vật... sao?
Có lẽ, đây chính là đại lão a!
Lại qua thêm nửa canh giờ, rốt cuộc Lộc Minh cũng luyện chế thành công.
Hắn rất thỏa mãn đối với biểu hiện của mình, phẩm chất đan dược lần này chắc có lẽ cũng không kém.
Nhưng thời điểm hắn chứng kiến Lục Dật đang đứng ung dung thì ánh mắt không khỏi ngưng trọng.
Tiểu tử này luyện xong nhanh đến như vậy sao?
Hay là... đã luyện chế thất bại?
Đúng, nhất định là luyện chế thất bại rồi!
Bằng không thì làm sao có thể nhanh hơn so với mình?
Nghĩ như vậy, Lộc Minh mỉm cười nói: “Như thế nào, luyện chế thất bại rồi sao? Người trẻ tuổi, tiền đồ vẫn phải có, nhưng nhất định phải không kiêu không ngạo. Quan trọng nhất là, phải tôn kính sư trưởng!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều kỳ quái.
Tuy rằng đan dược của Lục Dật còn chưa ra khỏi lò, nhưng ít nhất bọn họ cũng có thể khẳng định một điều rằng đan dược nhất định đã được luyện thành.
Hơn nữa... nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì phẩm cấp cũng không hề thấp.
Lục Dật bật cười nói: “Đã sớm luyện xong rồi, chờ ngươi khai lò đấy.”
Lộc Minh cứng lại, không tin nói: “Ngươi luyện chế thành công?”
Lục Dật mặc kệ hắn, thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm, khai lò đi!”
Lộc Minh nhướng mày, hừ lạnh nói: “Khai lò thì khai lò, chả lẽ lại sợ ngươi?”
Dứt lời, hắn trực tiếp mở dược đỉnh của mình, Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan bay ra.
Nhìn thấy đan dược của mình, Lộc Minh không khỏi cười ha ha nói: “Thượng phẩm! Vậy mà lại thật sự đạt đến Thượng phẩm! Tiểu tử, nhận thua đi! Cho dù ngươi có may mắn luyện chế ra Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan thì với thực lực của ngươi cũng không có khả năng đạt tới Thượng phẩm!”
Có thể nói rằng, lần này Lộc Minh đã phát huy cực độ rồi.
Bình thường, trình độ phát huy Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan của hắn trên cơ bản đều là Trung phẩm.
Độ khó luyện chế ra loại đan dược này rất lớn, đừng nói là Đan Thần Tứ Tinh Trung cấp, ngay cả Đan Thần Tứ Tinh Cao cấp cũng luyện chế không ra phẩm chất quá cao.
Nhìn thấy đan dược này là Thượng phẩm, hắn đã vô cùng chắc chắn rằng thắng lợi thuộc về mình rồi.
Ngộ Phong cũng làm vẻ mặt kích động, hắn hiển nhiên biết rõ độ khó của Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan.
Luyện chế ra Thượng phẩm thì có thể nói rằng đã nắm chắc phần thắng.
Bởi vì Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan là bản tiến hóa của Ngũ Khiếu Tịnh Ngộ Đan, cho nên mọi người cũng không hề xa lạ gì đối với đan dược này.
Lộc Minh có thể luyện chế ra Thượng phẩm thì đã đủ chứng minh được công lực rồi.
“Đáng tiếc, còn tưởng rằng Lục Dật có thể nghịch thiên, không nghĩ tới vẫn là thua.”
"Chấp sự cấp cao của Đan Tháp quả nhiên không phải nói chơi mà là có bản lĩnh thật sự!”
"Nhưng mà biểu hiện của Lục Dật cũng đã rất tốt rồi, có lẽ tiền đồ của hắn còn sáng lạn hơn so với Lộc Minh đại sư rất nhiều.”
...
Các luyện dược sư vây xem đều xì xào âÂm thanh tiếc hận, tất cả mọi người đều ôm một tia chờ mong đối với Lục Dật.
Không nghĩ tới lại có kết cục như vậy.
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả biểu cảm trên mặt Lục Dật cũng trở nên không tự tin rồi.
“Hắc hắc, ngươi đang giày vò khốn khổ cái gì? Không dám khai lò sao? Sợ thua à? Tiểu tử, tiền bối chính là tiền bối, không phải mấy loại tiểu bối như ngươi này có thể ngỗ nghịch!” Lộc Minh làm vẻ mặt đắc ý nói.
“Phanh!”
Đúng lúc này, Diệp Viễn cách không đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh vào trên dược đỉnh của Lục Dật.
Một khỏa đan dược bay ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Tê...”
“Thượng phẩm! Cũng là Thượng phẩm! Trời ơi, Đan Thần Tứ Tinh Sơ cấp vậy mà cũng luyện chế ra Thượng phẩm Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan!”
“Thật lợi hại! Lục Dật không hổ là tồn tại đệ nhất trong số người trẻ tuổi của Đan Tháp, thực lực này còn có ai sánh được?”
"Nếu mà nói thì hẳn là Diệp Viễn đại sư lợi hại! Lục Dật vốn không thể luyện chế được viên đan dược này, Diệp Viễn đại sư chỉ điểm cho hắn một canh giờ thôi vậy mà lại có thể luyện chế ra Thượng phẩm! Đây... đây quả thực là sửa đá thành vàng a!”
“Nói không sai, Diệp đại sư thật sự là mục tiêu hướng đến của đời ta! Thực lực bậc này quả thực khiến người khác tiếc nuối vì không thể trực tiếp chứng kiến!”
...
Tiếng thán phục nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều bị khiếp sợ bởi Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan của Lục Dật.
Lục Dật mình cũng trợn tròn mắt, chính mình thật sự luyện chế ra Thượng phẩm Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan?
Lộc Minh cũng trợn tròn mắt, tiểu tử này vậy mà lại luyện chế ra Thượng phẩm Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan?
Mà ngay cả bọn người Hiên Vũ cũng đều khiếp sợ không thôi.
“Ha ha ha, Đại sư huynh ngươi thật sự rất lợi hại!” Ninh Tư Ngữ cười to nói.
Sắc mặt Lộc Minh suy sụp, nói: “Đắc ý cái gì, còn chưa nghiệm đan! Phẩm chất của hắn nhất định sẽ tốt hơn của ta sao?”
"Tự ngươi đi nghiệm đan đi, đan dược của ngươi cùng lắm cũng chỉ là miễn cưỡng đạt tới Thượng phẩm, còn đan dược của Lục Dật thì đã gần tiếp cận đến Cực phẩm rồi. Đều là Thượng phẩm nhưng người thua chính là ngươi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hắn vô cùng nhạy cảm đối với khí tức của đan dược, nhìn thôi cũng đã đoán được phẩm chất mạnh yếu.
Hiển nhiên Lộc Minh không tin, thế nhưng khi hắn đem hai khỏa đan dược đặt cùng một chỗ thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi hẳn lên.
Quả đúng như lời của Diệp Viễn nói, hắn đã thua!
Thua một cách triệt để!
“Ha ha ha, đây là tiêu chuẩn tiền bối của ngươi sao? Ngay cả đại sư huynh của ta cũng không sánh bằng thì còn tiền bối gì nữa!” Tứ sư huynh cười to nói.
Đinh Huân cũng cười nói: "Với trình độ này của ngươi, còn là một chấp sự cấp cao! Ta thấy ngươi là vì chìm đắm trong quyền mưu nhiều năm như vậy, cho nên đã đem vốn liếng ban đầu quên hết sạch sẽ rồi!”
Hiên Vũ cũng cảm thấy rất kiêu ngạo, mỉm cười nói: “Lộc Minh, ngươi còn lời gì để nói không? Đệ tử của lão phu, vậy mà lại thắng được ngươi rồi.”
Sắc mặt Lộc Minh thay đổi nhiều lần, hắn không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa rồi.
Hắn đường đường là chấp sự cấp cao của Đan Tháp, vậy mà còn kém hơn cả một tên đệ tử hậu bối, điều này... quả thực vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Từ nay về sau hắn làm sao có thể ngẩng cao đầu ở Đan Tháp nữa chứ?
“Các ngươi... các ngươi đừng quá đắc ý! Sự việc hôm nay, chúng ta vẫn chưa xong đâu!”
Lộc Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Ngộ Phong cùng Đường Nhuệ đều làm vẻ mặt khó hiểu, vậy... cứ thế mà thất bại rồi sao?