“Tiểu tử này cũng thật đáng thương, chọc giận ba huynh đệ Triệu Thị hết lần này đến lần khác.
“Ai nói là không phải? Ba huynh đệ Triệu Thị ở cấp Thiên Thần trong tông môn, đó là đệ tử thiên tài có tiếng tăm lẫy lừng!”
“Tiểu tử đó mới là Thần Quân tầng năm, các ngươi cho rằng hắn sẽ chọn quỳ lạy hay là chọn bị đánh gãy chân?”
“Chắc chắn là quỳ lạy rồi! Cho dù là đắc tội với Vân Lôi Tông, chỉ cần có thể được làm tạp dịch ở Ảnh Nguyệt Tông thì sẽ luôn có cơ hội đổi đời.”
...
Có chuyện hay ho đang diễn ra, nhiều người đã dừng lại để xem.
Tất cả đều đang suy đoán Diệp Viễn sẽ chọn cái nào.
Đương nhiên, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Diệp Viễn sẽ chọn cái thứ nhất.
Suy cho cùng thì ở trong mắt bọn họ, Diệp Viễn không thể đánh bại được Triệu Hy đang ở mức Thần Quân tầng bảy.
Còn lời nói của Triệu Hy khiến ánh mắt của Diệp Viễn dần trở nên lạnh lùng.
Hắn và Triệu Hy không thù không oán, hắn ta lại vì Hàn Dũng giận cá chém thớt, còn muốn đưa mình vào chỗ chết.
“Nếu ta không chọn thì sao?” Diệp Viễn khẽ nói.
Triệu Hy cười, nói rằng: “Ngươi bắt buộc phải chọn! Bởi vì nếu ngươi không chọn, ta sẽ giúp ngươi chọn cái thứ hai.”
Diệp Viễn nói: “Vậy thì... ta sẽ chọn cái thứ ba.”
Triệu Hy sửng sốt, tức giận: “Ta đâu có đặt ra ba lựa chọn cho ngươi chứ! Nếu ngươi không chịu chọn, ta sẽ chọn cho ngươi!”
Diệp Viễn cười, nói: “Là ta tự mình thêm lựa chọn thứ ba, mọi người cùng đến Ảnh Nguyệt tông, tham gia kỳ sát hạch nhập môn, được chứ?”
Vẻ mặt Triệu Hy bỗng trở nên khó coi, nói một cách lạnh lùng: “Ngươi đùa ta đấy à?”
Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Ta muốn giữ lại cho ngươi một chút mặt mũi, thấy tiếng tăm của các ngươi có vẻ cũng không nhỏ, nếu như bị ta đánh trước mặt nhiều người như vậy, thật mất mặt?”
Triệu Hy nghe xong, không nhịn được mà cười thành tiếng: “Ngươi? Đánh ta? Ha ha ha, đây là câu chuyện cười hài hước nhất mà ta từng được nghe đó! Tiểu tử, ta đổi ý rồi, bây giờ ta muốn phế bỏ cả hai tay và hai chân của ngươi, khiến ngươi muốn bò cũng không bò nổi.”
Những người xung quanh đều dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn Diệp Viễn, Thần Quân tầng năm đánh Thần Quân tầng bảy, đang tấu hài à?
Khoảng cách giữa hai cấp này rất xa!
Một kẻ ngốc như vậy mà cũng đến tham gia kỳ sát hạch nhập môn của Ảnh Nguyệt tông, thật khó hiểu.
Triệu Hy hoàn toàn bị Diệp Viễn chọc tức, hắn giương móng vuốt ra, sức mạnh điên cuồng của thế giới chi lực Thần Quân tầng bảy lao ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Diệp Viễn.
Khí thế của Triệu Hy hừng hực, móng vuốt này muốn dồn Diệp Viễn vào chỗ chết.
Chính vào lúc này, Diệp Viễn vươn tay ra nhanh như chớp, nhanh đến mức không thể tin được!
Răng rắc!
Diệp Viễn hành động cực kỳ chính xác, hắn trực tiếp né được thế giới chi lực của Triệu Hy, phá vỡ miệng hùm mạnh mẽ của hắn, dập nát ngón tay của hắn!
“Á!”
Một tiếng hét thê thảm vang lên, vẻ mặt của Triệu Chiêu và Triệu Thự đều thay đổi.
Triệu Thự sửng sốt, dùng một chiêu đẩy lùi Hàn Dũng, nhìn Diệp Viễn một cách tức giận, nói: “Tiểu tử, thả hắn ta ra! Nếu không thì ta sẽ khiến ngươi chết một cách khó coi!”
Mọi người đều nhìn cảnh này một cách vô cùng kinh ngạc, cảm thấy cực kỳ vô lý.
Quả là chỉ dùng một chiêu để khắc chế kẻ địch!
Tuy nhiên, nó hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ.
Triệu Hy mạnh mẽ như vậy mà lại bị đánh bại chỉ trong một chiêu.
Diệp Viễn “ồ” lên một tiếng, năm ngón tay thả lỏng, thả Triệu Hy ra.
Năm ngón tay đều vô cùng đau đớn, Triệu Hy đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Hắn không ngờ được rằng việc tưởng chừng như đã nắm chắc trong lòng bàn tay vậy mà lại thất bại, cơn tức giận trong lòng đã cao đến tận trời.
Ngay khi Diệp Viễn buông ra, nhanh như chớp, tay trái của hắn đã nắm lấy cổ họng của Diệp Viễn.
Hắn muốn lấy mạng Diệp Viễn!
Đúng là hắn ra tay rất nhanh nhưng Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn!
Răng rắc!
Lại có một tiếng xương bị gãy vang lên, năm ngón tay trái của Triệu Hy cũng bị Diệp Viễn bẻ gãy.
“Á!”
Triệu Hy la hét thê thảm hơn cả lúc nãy, giống như lợn bị cắt tiết.
Diệp Viễn ra tay rất gọn gàng và dứt khoát, không hề chậm chạp chút nào.
Vẻ mặt của Triệu Chiêu và Triệu Thự lại thay đổi, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi không hiểu bọn ta đang nói gì sao?”
Diệp Viễn cười, nói: “Có thể hiểu được chứ, ta không buông tay, đâu phải là ta không chịu thả ra, là hắn tự tìm chỗ chết, vậy mà muốn giết ta, mà ta cũng chỉ bẻ gãy mấy ngón tay của hắn thôi, coi như cũng đã khách sáo lắm rồi.”
Vẻ mặt của Triệu Chiêu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, gan của ngươi cũng to thật đấy, vậy mà lại dám bẻ gãy mười ngón tay của tam đệ ta! Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót rời khỏi đây thì ta sẽ viết ngược hai chữ Triệu Chiêu!”
Bịch!
Chưa kịp dứt lời, Diệp Viễn đã nhấc ngón chân lên, trực tiếp đá vào đầu gối của Triệu Hy, khiến khớp đầu gối của hắn vỡ ra thành từng mảnh.
Lại là một cơn đau thấu xương ập đến trong tâm trí, Triệu Hy trợn mắt, đau đến mức ngất đi.
Diệp Viễn nghe xong liền khẽ cười: “Ý của ngươi là ta chỉ có thể được phép đứng yên một chỗ mặc cho hắn chém giết? Ha ha, bây giờ còn muốn nói gì nữa không?”
Mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ đều bị sốc đối với thực lực của Diệp Viễn, nhưng bọn họ càng kinh ngạc với thủ đoạn của Diệp Viễn.
Vậy mà thật sự lại dám phế đi Triệu Hy ngay trước mặt Triệu Chiêu!
Theo như bọn họ thấy, vừa rồi Triệu Hy đã quá coi thường địch nên mới bị Diệp Viễn khống chế.
Nhưng mà thực lực của Triệu Chiêu là Thần Quân tầng tám!
Diệp Viễn làm như vậy chắc chắn là đang tìm đến cái chết.
Khi Triệu Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Triệu Hy, các cơ trên mặt đều co giật.
Tuy nhiên, sự tàn nhẫn của Diệp Viễn cũng khiến hắn ta vô cùng kiêng dè.
Vẻ mặt của hắn ta thay đổi mấy lần, cuối cùng nói: “Tiểu tử, ngươi buông Triệu Hy ra, ta sẽ cho phép ngươi rời khỏi đây.”
Hàn Dũng ở bên cạnh ngẩn cả người, hắn cho rằng lần này Diệp Viễn chắc chắn sẽ chết, không ngờ Diệp Viễn lại tàn nhẫn như vậy, không những không chết mà còn đánh Triệu Hy như những lời đe dọa mà hắn nói với mình, trực tiếp khiến hắn trở nên tàn phế.
Sau khi nghe Triệu Chiêu nói, vẻ mặt Hàn Dũng thay đổi, hắn nói: “Diệp Viễn, huynh đừng tin lời hắn!”
Diệp Viễn không hề quan tâm, cười rằng: “Sau này mọi người đều sẽ trở thành đông môn, không thể tránh khỏi việc thường xuyên gặp mặt, không nên xích mích quá căng thẳng.”
Nói xong, hắn hất mạnh một cái, ném Triệu Hy sang một bên.
Triệu Thự nhanh chóng lao tới, đỡ lấy Triệu Hy.
Và ngay lúc đó, Triệu Chiêu đã bắt đầu hành động!
Khí thế của hắn mạnh hơn Triệu Hy gấp hơn mười lần.
Hàn Dũng không cần suy nghĩ, trực tiếp chắn lại trước mặt Diệp Viễn.
Bịch!
Hai người bắt đầu giao đấu, Hàn Dũng lùi lại chục bước mới có thể đứng vững một cách miễn cưỡng.
Mà Triệu Chiêu thì không nhúc nhích chút nào.
Đẩy lùi Hàn Dũng, Triệu Chiêu không hề dừng lại, xông tới muốn giết chết Diệp Viễn.
“Được rồi, Triệu Chiêu, giữ lại cho ta chút mặt mũi, chuyện này cứ để như vậy đi!” Đột nhiên, một người thanh niên mặc áo trắng chậm rãi bước ra nói với Triệu Chiêu.
Vẻ mặt của Triệu Chiêu thay đổi khi nhìn thấy người này, giọng nói trầm xuống: “Dương Phan, chuyện này không liên quan đến ngươi! Tiểu tử này đánh cho tam đệ của ta trở nên thế này, lẽ nào ngươi muốn ta nuốt cục tức này vào bụng sao?”
Dương Phan khẽ nói: “Ngươi cũng biết mối quan hệ giữa ta và Hàn Dũng, nếu như ngươi không chịu biết điều, vậy thì ta chỉ đành ra tay thôi!”
Diệp Viễn nhìn Dương Phan một cách hơi bất ngờ, hắn vốn là muốn dạy cho Triệu Chiêu một bài học, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà hơi thở của Dương Phan rất mạnh mẽ, đã rất gần với Thần Quân tầng chín rồi.
Có thể thấy rõ Triệu Chiêu rất kiêng dè với hắn ta.
Vẻ mặt Triệu Chiêu thay đổi mấy lần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, hôm nay ta sẽ giữ mặt mũi cho ngươi! Tuy nhiên, đợi đến khi tiểu tử này không có cách nào để vượt qua kì thi sát hạch nhập môn, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết hắn!”
Dương Phan khẽ nói: “Đến lúc đó tự khắc sẽ do ngươi quyết định!”
Vẻ mặt của Triệu Chiêu trầm xuống, nói với Triệu Thự: “Đưa theo tam đệ rời đi thôi!”