Diệp Viễn nhận lấy hung chương xong, cũng móc ra một viên đan dược ném cho Từ Tử Huy, nói với hắn: “Mấy ngày nay làm phiền Tử Huy huynh, bây giờ tiểu đệ còn không có cách nào luyện chê’ đan dược cấp bốn, không thể làm gì khác hơn là dùng viên đan dược kia đến cảm tạ. Nếu như Tử Huy huynh có thế hệ con cháu mà nói, thì vẫn có thể dùng được.”
Trải qua mấy ngày nay, Từ Tử Huy đi theo làm tùy tùng, phục vụ Diệp Viễn rất cấn thận.
Mặc dù hắn là do thành chủ của Vô Phương Thành phái đến, thế nhưng Diệp Viễn cũng rất cảm kích hắn.
Hơn nữa Diệp Viễn tặng đan, tất nhiên là còn có việc muốn nhờ.
Từ Tử Huy nhận lấy đan dược rồi nhìn lại, không khỏi hít vào một hơi lãnh khí!
Lại là đan dược cực phẩm!
“Diệp thiếu gia, đan dược này…” Từ Tử Huy cũng không biết viên đan dược này dùng để làm gì.
Diệp Viễn cười cười, giải thích: “Đây là Long Hải Đan, uống vào có thể không cần điều kiện gì thăng cấp một tầng tiểu cảnh giới ở Hóa Hải cảnh. Nếu như Tử Huy huynh có thế hệ con cháu Hóa Hải Cảnh, không ngại cho hắn thử một lần.”
“Cái này… đan dược này quá trân quý, ta không thể nhận!” Nghe Diệp Viễn giải thích về hiệu quả đan dược, Từ Tử Huy lập tức ý thức được đan dược này quý giá đến thế nào, vội vàng trả đan dược lại cho Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không nhận, lại cười nói: “Tử Huy huynh cứ nhận lấy, ta còn có chuyện muốn kính nhờ Tử Huy huynh đây.”
Từ Tử Huy từ chối một lúc, vẫn là không nhịn được nhận lấy đan dược.
Con hắn vừa đột phá Hóa Hải cảnh, đan dược này với hắn mà nói vừa lúc dùng được, đương nhiên Từ Tử Huy luyến tiếc trả lại cho Diệp Viễn.
Đan dược này của Diệp Viễn lại là tặng đúng lúc.
“Tử Huy cảm ơn Diệp thiếu gia! Khuyển tử vừa đột phá Hóa Hải cảnh, vừa lúc dùng được Long Hải Đan. Nếu Diệp thiếu gia có cái gì cần phân phó, cứ việc nói thẳng. Tuy Tử Huy bất tài nhưng vẫn có thể làm được chút việc nhỏ ở trong Vô Phương Thành.” Lúc này Từ Tử Huy đã là cảm kích Diệp Viễn đến rơi nước mắt.
Diệp Viễn cười nói: “Ha hả, ta cảm ơn Tử Huy huynh trước, thật ra thì ta là muốn Tử Huy huynh giúp ta tìm hai người.”
“Người nào?”
“Hai người này là hai vợ chồng, một người tên là Diệp Hàng, một người tên là Nhậm Hồng Lăng.”
Từ khi Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng để thư lại rồi đi mất, mặc dù Diệp Viễn không có biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thì vẫn cực kỳ hoài niệm.
Hôm nay U Vân Tông cử tông tiến về bắc vực, tất nhiên Diệp Viễn muốn hỏi thăm một chút tin tức về cha mẹ mình.
Phạm vi thế lực của Vô Phương Thành ở bắc vực cực kỳ rộng lớn, nhờ Từ Tử Huy đến hỏi thăm tin tức của cha mẹ, lại không còn gì thích hợp hơn.
Ngay khi Từ Tử Huy nghe được ba chữ “Nhậm Hồng Lăng”, sắc mặt lập tức biến đổi.
Diệp Viễn cũng xem biếu tình của Từ Tử Huy ở trong mắt, không khỏi vui vẻ nói: “Chẳng lẽ Tử Huy huynh biết hai người này?”
Từ Tử Huy thấp giọng nói: “Thật đúng là trùng hợp, thành chủ đại nhân có một người con gái, tên gọi cũng là Nhậm Hồng Lăng!”
Diệp Viễn nghe xong tâm tư thay đổi thật nhanh, phụ mẫu chưa từng có nói qua lai lịch của bọn họ, chẳng lẽ mẫu thân lại còn có thân thê’ kinh người như vậy?
Nghĩ như thế, Diệp Viễn càng vui mừng quá đỗi, liền vội vàng hỏi: “Con gái của thành chủ đại nhân, bây giờ 0 noi nào?”
Từ Tử Huy than thở: “Con gái của thành chủ đại nhân đã qua đời từ lúc còn trẻ, thật đáng tiếc cho một thiên tài đan đạo!”
“A? Tại sao lại như vậy?” Diệp Viễn không khỏi tò mò hỏi.
“Lúc còn sống, con gái thành chủ đại nhân thiên phú tuyệt luân, mười tám tuổi đã là đại Đan sư cao cấp, trong cùng độ tuổi là có một không hai! Đáng tiếc trời ghen tỵ anh tài, Nhậm Hồng Lăng lại mắc bệnh hiểm nghèo, rời khỏi thế gian. Vì thế mà thành chủ đại nhân đã thương tâm một thời gian dài.”
Nghe đến đó, về cơ bản thì Diệp Viễn đã khẳng định, Nhậm Hồng Lăng này không phải Nhậm Hồng Lăng mẹ của hắn.
Bởi vì mẹ của hắn, không có chút nguyên lực ba động nào trên người, chỉ là một người thường, cho nên không thể nào là con gái thành chủ mà Từ Tử Huy nói đến.
“Vậy đúng là có chút đáng tiếc.” Diệp Viễn cảm thán nói.