Thiên đạo huyền diệu, thân xác và thần hồn cũng huyền diệu giống như vậy.
Đại đạo xoay chuyển, thân thể con người cũng là dựa theo một cái quy luật luân chuyển nào đó của tiểu thế giới.
Phần lớn võ giả tu luyện biết về sự bất ngờ đó thì cũng không biết được có chuyện gì đang xảy ra.
Muốn lén nhìn thấy thân thể con người ảo diệu như thế nào, vốn là một chuyện vô cùng khó khăn, hơn nữa lại còn muốn cho ba cái này phù hợp chung vào một chỗ sao?
Từ thời xa xưa, có biết bao nhiêu Luyện Dược Sư đã cố gắng để tháo gỡ được cái lỗ hổng này, nhưng cũng chưa có ai thành công được.
Diệp Viễn cười nói: “Không thử một chút thì làm sao mà biết được? Ta có cảm giác, một khi Ngự Hồn Dung Đạo đan thành công, thực lực đan đạo của ta hiển nhiên cũng sẽ tiến thêm một bước nữa!”
...
Diệp Viễn đã mất khoảng ba năm để dò xét thân thể của Bạch Thần.
Trong ba năm đó, có thể nói là Diệp Viễn đã hết lòng hết sức, mỗi ngày đều phải dùng cạn kiệt toàn bộ hồn lực mới chịu nghỉ ngơi.
Lúc này dường như Diệp Viễn cũng đang trở lại thời điểm ban đầu nghiên cứu Nghịch Đạn đao, toàn thân đều trở nên điên cuồng.
Cuối cùng Bạch Thần cũng thấy được dáng vẻ điên cuồng đó của Diệp Viễn.
Hắn mới nhận ra rằng, Diệp Viễn có thể đạt được cái thành tựu như ngày hôm nay thì cũng không phải là sự ngẫu nhiên.
Người khác đều nói thiên phú của Diệp Viễn rất cao, nhưng không biết ở phía sau hắn ta đã phải bỏ ra biết bao nhiêu nỗ lực cố gắng.
Chỉ là cái kiểu dò xét điên cuồng như thế này thì không phải là chuyện mà võ giả bình thường có thể chịu nổi được.
Bạch Thần cảm thấy, nếu như đổi lại thành bản thân hắn, sử dụng cường độ như này để dò xét một thân thể huyền bí, chỉ sợ là đã sớm phát điên.
Không có nghị lực phi thường thì căn bản là không thể hoàn thành được.
Ba năm sau, đột nhiên Diệp Viễn nói với Bạch Thần chuyện bế quan, rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Viễn đang ngồi bó gối trên tiểu Thông Thiên Sơn phía trước, ở trong không gian Trấn Giới Bi.
“Tiền bối, rốt cuộc thần hồn là vì cái gì?” Diệp Viễn đột nhiên đặt câu hỏi.
Trải qua ba năm dò xét, Diệp Viễn phát hiện muốn sáng chế ra Ngự Hồn Dung Đan đạo thì điểm mấu chốt vẫn là thần hồn.
Mà về điểm này thì không có chút nghi ngờ nào cả, Vô Trần là người duy nhất có quyền lên tiếng.
Vô Trần nói: “Vấn đề này không có bất cứ người nào có thể trả lời rõ ràng được. Thần hồn có thể tự mình tồn tại ở trong Thiên Địa này, nhưng mà thân xác lại không thể thoát khỏi sự tồn tại của thần hồn. Nó là một loại thần năng lượng tinh thần bí ẩn, liên lạc thân xác với Thiên Đạo. Võ giả có thể tu đạo, là bởi vì thần hồn có thể nối liền với Thiên Đạo. Nếu như nhất định phải nói nó là một cái gì đó, ta cảm thấy... Nó chính là sự kéo dài của Thiên Đạo.”
“Sự kéo dài của Thiên Đạo...” Diệp Viễn nghiền ngẫm rất kỹ câu nói của Vô Trần, tâm tư bắt đầu chìm vào Tiểu Thông Thiên Sơn.
“Tất cả mọi thứ đều có linh hồn, đều là một phần của Thiên Đạo.”
“Thân xác không có linh hồn thì chính là một vật đã chết. Cỏ cây không có linh hồn, cũng là một vật đã chết.”
“Nếu như nói thần hồn là một con đường, vậy thì đầu này nối liền với vật chất, đầu kia gắn vào Thiên Đạo…”
“...”
Dần dần, trong lòng Diệp Viễn đã hiểu ra.
Hơi thở ở trên Tiểu Thông Thiên Sơn dần trở nên nồng đậm hơn.
Thần hồn của Diệp Viễn rời khỏi thân thể, bay lên trên Tiểu Thông Thiên Sơn.
Dần dần, thân hình của hắn ta trở nên mờ dần, cuối cùng là hoàn toàn tiêu tan.
Không còn thấy được sự tồn tại của thần hồn Diệp Viễn trong mảnh không gian này nữa.
Nhưng mà cẩn thận cảm nhận thì dường như thần hồn của hắn ta đang có mặt ở khắp mọi nơi.
Thấy một cảnh tượng này, anh mắt của Vô Trần co rút lại, hoảng sợ kêu lên: “Tiểu tử này đã giác ngộ rồi! Hồn đã hòa vào đạo, cảm thụ được căn nguyên của đại đạo, nếu là Thiên Tôn cũng không thể làm được!”