“Khặc khặc, ngươi có thấy không? Thế giới của võ giả, chỉ có người có thực lực mới có được tôn trọng! Ta là người đứng đầu Cuồng Phong Giới, ai dám không phục!” Triệu Thừa Càn cười nói.
Diệp Viễn nhìn hắn với ánh mắt thương hại, nhàn nhạt nói: “Tôn trọng? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi căn bản không hiểu ý nghĩa của hai chữ này.
Thôi, nhìn dáng vẻ của ngươi, nói với ngươi những thứ này cũng vô dụng. Xem ra cây tre ở sau lưng ngươi đã lựa chọn bỏ rơi Triệu Thiên Dận, chuyển qua lựa chọn ngươi. Nếu ngươi đã giết Triệu Thiên Dận, vậy thì để ngươi tới nói cho ta biết thân phận của chủ tử ngươi đi.”
Triệu Thừa Càn dùng một thương giết chết Triệu Thiên Dạn, rõ ràng là giết người diệt khẩu, sợ hắn tiết lộ tin tức.
Đáng tiếc Triệu Thiên Dận mới chỉ nói được một chữ “huyết”, đã bị Triệu Thừa Càn giết chết.
Thế lực ở Thần Vực mang họ “Huyết” nhiều không kể xiết, chỉ với một chữ này căn bản là không thể nào biết được thế lực kia rốt cuộc là ai.
“Khặc khặc, ngươi cho rằng là ngươi đánh bại được Triệu Thiên Dận, thì có thể lớn lối ở trước mặt ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, coi như là hắn có ở thời kỳ hoàng kim đi chăng nữa, thì ta cũng có thể giết hắn dễ như trở bàn tay!” Triệu Thừa Càn cười lạnh nói.
Triệu Thừa Càn bây giờ so với trong ấn tượng ban đầu của Diệp Viễn chênh lệch quá xa, có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau.
Triệu Thừa Càn lúc trước mặc dù độc đoán, nhưng mà lại có khí chất nhìn ra thiên hạ. Nhưng mà Triệu Thừa Càn bây giờ, thâm sâu khó lường, u ám như một bóng ma, cho dù không nói một chữ cũng khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả người.
Thật không biết mấy năm này, rốt cuộc hắn đã trải qua sự thay đổi như thế nào.
“Ta có tư cách ở trước mặt ngươi phách lối hay không, đánh rồi chẳng phải sẽ biết hay sao?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Ha, lúc ngươi và Triệu Thiên Dận giao đấu ta đã nhìn thấy hết rồi, một chưởng kia đúng là cực kỳ cường hãn, nhưng mà đó là đòn chí mạng của ngươi đúng không? Có điều… chỉ với một chưởng kia, ngươi không thẳng nổi ta đâu!”
Triệu Thừa Càn còn chưa dứt lời, cả người đã biến mất ngay tại chỗ!
“Huyết Sát Ma Ảnh Thương!”
Sức mạnh đáng sợ của Huyết Sát tản ra ngoài, trong nháy mắt đã bao vây Diệp Viễn.
Hắc khí trên cây thương cũng mang theo khí tức âm lãnh cực độ, hướng thẳng về phía Diệp Viễn.
Đương nhiên, đáng sợ nhất vẫn là cây thương kia!
Cây thương lao thẳng, không có một chút một chút màu sắc nào, nhưng mà lại giống với Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Diệp Viễn, đều khiến cho không gian không chịu nổi vỡ vụn ra.
Chỉ có điều, năng lực phục hồi cường đại của không gian, đã rất nhanh đem những vết nứt phục hồi lại như ban đầu.
“Mạnh quá! Từ lúc nào mà thất hoàng tử lại có được sức mạnh lớn như vậy roi hả?”
“So với công pháp võ nghệ của thất hoàng tử trước đây đúng là một trời một vực, giống như là lột xác vậy!”
“Đúng vậy, công kích của hắn rõ ràng không phải hướng về phía ta, nhưng mà toàn thân ta đều cảm thấy khó chịu! Có điều… công kích của hắn thực sự quá cường đại, tuyệt đối không thua kém gì một chưởng lúc trước của Diệp Viễn!”
Chẳng lẽ… người như vậy chính là Vương của chúng ta sau này sao? Cuộc sống sau này của chúng ta, phải sống như thế nào đây!”
cả ngày hôm nay, tất cả sự xấu xa của hoàng thất Cuồng Phong Giới đều bại lộ trước mặt mọi người.
Nhìn tính cách của Triệu Thừa Càn bây giờ, nếu như sau này hắn làm Phong Hoàng, chỉ sợ rằng ngày tháng sau này bọn họ không được sống yên lành rồi.
Một thương này có thể so với Bàn Long Phá Thiên Chưởng, Diệp Viễn cũng không dám thờ ơ, trực tiếp sử dụng Nguyên Từ Linh Mộc, đem sức mạnh của Huyết Sát hoàn toàn ngăn ở ngoài thân.
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Diệp Viễn không chút do dự xuất chưởng!
Hai đạo công kích mãnh liệt trực tiếp đụng vào nhau, phát ra một luồng dư quang cực lớn.
“ùng ùng!”