Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngón tay của Chân Thần cảnh, cho dù có nhẹ nhàng bâng quơ cũng khiến người ta khiếp sợ.

Diệp Viễn chỉ cảm thấy không gian xung quanh hoàn toàn bị phong tỏa, hắn hoàn toàn không thể điều động không gian pháp tắc.

Cường giả Chân Thần cảnh dù cho không hiểu không gian pháp tắc nhưng vận dụng không gian pháp tắc đối với bọn họ đã đạt đến mức kinh khủng.

Đây hoàn toàn là cảnh giới nghiền ép!

Nhất chỉ này trực tiếp bỏ qua Bách Lý Thanh Yên đang đứng trước Diệp Viễn, nó trực tiếp rơi vào trên người Diệp Viễn.

“Diệp Viễn!”

Bách Lý Thanh Yên nhìn thấy cảnh này không khỏi tái mặt.

Khi biết tin Diệp Viễn chưa chết, không biết trong lòng nàng vui mừng đến nhường nào.

Nhưng hiện tại vừa mới gặp lại đã biến thành vĩnh quyết như vậy sao?

Nàng không cam lòng!

Bọn người Thiên Diệp vui sướng khi người khác gặp họa, tên chết tiệt này rốt cuộc sắp chết rồi sao?

Nhưng đúng lúc này, không gian trước người Diệp Viễn bỗng nhiên gợn sóng.

Một cái rìu rỉ sét nhô đầu ra từ trong hư không.

Nhất chỉ kia tan thành mây khói.

Ánh mắt Cường giả Chân Thần cảnh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tiều phu, sao ngươi không đốn củi trên đỉnh Thiên Anh của ngươi đi, chạy đến đỉnh Thiên Nhuế của ta làm gì?”

Khi nói chuyện, một tiều phu mặc quần áo cũ nát bước ra khỏi hư không, cười nói: “Đây không phải là đỉnh Thiên Anh, nhưng Diệp Viễn là người của đỉnh Thiên Anh ta. Giang Hoành, ngươi muốn giết người của đỉnh Thiên Anh ta, sao ta ngó lơ được?”

Sắc mặt Giang Hoành trầm xuống, nói: “Hắn phạm vào môn quy, theo lý phải bị xử tử!”

Tiều phu xắn tay áo, cuộn ống quần, trông hắn ta không hề giống cao thủ.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi, mọi người đều nhớ rất rõ.

Người này nhất định là cường giả ngang hàng với Giang Hoành!

Nghe Giang Hoành nói xong, tiều phu ha ha cười nói: “Môn quy? Ha ha, từ khi nào môn quy của Ảnh Nguyệt tông ta làm đệ tử có thiên phú ôm hận mà chết?”

Sắc mặt Giang Hoành trầm xuống, nói: “Tiều phu, chú ý thân phận của ngươi! Chú ý từ ngữ của ngươi!”

Tiều phu không thèm để ý, hắn ta xua tay nói: “Đừng nói đến thân phận với lão tử, lão tử chỉ là một người đốn củi! Ngươi muốn giết người của đỉnh Thiên Anh ta thì phải hỏi ý của cây rìu trong tay ta trước đã!”

Giang Hoành hừ lạnh nói: “Người thô bỉ, không thể nói lý! Cho dù thế nào đi nữa thì hôm nay, tên tiểu tử cũng phải chết! Nếu không, mặt mũi của đỉnh Thiên Nhuế ta để ở đâu?”

Tiều phu phớt lờ lời uy hiếp của Giang Hoành, cười nói: “Không phải vừa rồi Diệp Viễn muốn tìm tiểu tử Thiên Diệp thi đấu sao? Bọn họ là người trẻ tuổi thì để bọn họ giải quyết việc của họ. Chúng ta đều già rồi, đừng gây thêm náo nhiệt vào làm gì.”

Những lời của tiều phu nói làm tất cả mọi người biến sắc.

Hắn ta tới cứu Diệp Viễn hay muốn dồn Diệp Viễn vào chỗ chết?

Để Diệp Viễn đối chiến với cường giả Thiên Thần Cảnh, đây không phải là tìm chết sao?

Giang Hoành hừ lạnh, nói: “Ngươi muốn hắn chết, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản! Thiên Diệp, giao cho ngươi!”

Sắc mặt Thiên Diệp thay đổi, cắn răng nói: “Vâng! Giang trưởng lão!”

Giang Hoành kỳ quái liếc mắt nhìn Thiên Diệp, trong lòng nghi hoặc.

Thiên Diệp có vẻ thiếu tự tin khi đứng trước Diệp Viễn!

Chẳng lẽ Diệp Viễn thực sự có cái gì đó?

Nhưng lão ta cũng không nhiều lời, vì lão ta biết chất vấn Thiên Diệp lúc này không phải là cử chỉ sáng suốt.

Vào lúc này, mọi người đang phỏng đoán về thân phận của hai chân thần cường giả này.

Các truyền công trưởng lão của chín phó đỉnh là những thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Nhưng chuyện hôm nay rầm rộ như vậy, rõ ràng là kinh động đến hai truyền công trưởng lão!

Trong chín phó đỉnh, truyền công trưởng lão của đỉnh Thiên Anh là người thần bí nhất.

Bởi vì hắn ta chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của đỉnh Thiên Anh.

Không ai nghĩ tới hắn ta sẽ hiện chân thân vì Diệp Viễn.

Tất cả mọi người không ngờ rằng truyền công trưởng lão đỉnh Thiên Anh lại là một tiều phu!

Hiển nhiên, ngay cả Giang Hoành cũng khinh thường tiều phu này, lão ta cảm thấy hắn ta quá mức thô bỉ.

Trên thực tế, nếu không phải trước đó hắn ta hóa giải chiêu thức của Giang Hoành, không ai nghĩ rằng người tiều phu trước mặt lại là một Cường giả Chân Thần cảnh.

Vì lão gia hỏa này quá mức bình thường!

Bình thường đến mức chỉ cần trộn lẫn trong một đám người đi đường cũng không có ai nhận ra hắn ta.

Nhưng Diệp Viễn đã nhìn thấy sức mạnh cường đại trên người tiều phu này!

Còn Giang Hoành có vẻ như cũng kiêng kị ít nhiều đối với tiều phu.

Lúc này, tiều phu đột nhiên quay đầu lại, vui tươi hớn hở nhìn Diệp Viễn, không khác gì với dáng vẻ tiều phu đốn củi trên núi.

Một người tiều phu như vậy đem đến cho người ta một cảm giác rất bình thường, không ai nghĩ hắn ta là một cao thủ.

Diệp Viễn kinh ngạc nhìn người tiều phu.

Cảm giác này không phải là vì tiều phu quá bình thường mà là hắn ta quá bất thường.

Đây là một cảnh giới nguyên trạng mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được!

“Ha ha, tiểu tử, đừng làm cho đỉnh Thiên Anh của chúng ta mất mặt! Hung hăng đánh hắn cho ta!” Tiều phu vui tươi hớn hở nói với Diệp Viễn.

Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Đa tạ trưởng lão ra tay, Diệp Viễn sẽ không làm ngài thất vọng!”

Tiều phu vỗ vai Diệp Viễn, cười nói: “Khoảnh khắc tiểu tử ngươi vừa bước lên đỉnh Thiên Anh, ta liền chú ý tới ngươi. Bọn ngu xuẩn kia chỉ biết kéo bè kéo cánh mà không biết nhìn mặt hàng! Cường giả đều muốn trở nên cường đại! Thế lực có cường đại đi nữa cũng không phải của bọn họ! Hãy thể hiện thiên phú của ngươi và khiến những tên ngu xuẩn kia hối hận đi!”

Đồng tử Diệp Viễn hơi co lại, hắn không ngờ tiều phu lại chú ý đến mình sớm như vậy.

Xem ra nhất cử nhất động của mình, hắn ta rõ như lòng bàn tay.

Đó là lý do tại sao hắn ta tin tưởng mình như vậy.

Những gì tiều phu nói không mưu mà hợp với ý kiến của Diệp Viễn.

Thế lực cường đại xác thật rất tiện lợi nhưng cũng có rất nhiều khuyết điểm.

Ai ưu ai kém không thể diễn tả chỉ bằng vài lời nói.

Chung quy thì võ giả vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Những người khác sẽ có một ngày không còn đáng tin cậy.

Bước lên võ đài, Diệp Viễn khoanh hai tay, đứng bất động.

Thiên Diệp cười lạnh: “Tên ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi đột phá Thần Quân tầng chín thì ngươi đối phó được với Thiên Thần cường giả? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa Thần Quân Cảnh và Thiên Thần Cảnh lớn như thế nào!”

Thiên Diệp của hiện tại đã không còn là Thiên Diệp của ngày xưa nữa rồi.

Tuy hắn ta chưa đột phá Thiên Thần tầng hai nhưng thực lực của hắn ta mạnh hơn rất nhiều so với hai trăm năm trước.

Mặc dù thiên phú Thiên Diệp không thể so sánh với Bách Lý Thanh Yên nhưng không phải ai cũng so sánh được.

Trên thực tế, hắn ta chính là nhân vật đại biểu của đỉnh Thiên Nhuế.

Cho nên, hành động của Diệp Viễn trong mắt mọi người không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cho dù tiều phu có xem trọng Diệp Viễn như thế nào.

Chênh lệch giữa Thiên Thần Cảnh và Thần Quân Cảnh ai cũng biết, mặc dù Bách Lý Thanh Yên là thiên tài cũng không thể chiến đấu vượt cấp.

Đừng nói là Thần Quân tầng chín, ngay cả Bách Lý Thanh Yên bước lên Thiên Thần nửa bước cũng không làm được!

Trong cơ thể cường giả Thiên Thần Cảnh thế giới bắt đầu dựng dục vạn vật, so với cường giả Thần Quân Cảnh trong thế giới chi lực mạnh hơn bình thường gấp trăm lần.

Cùng với thần nguyên dự trữ khủng bố, cho dù là một kích tùy tiện cũng không phải võ giả Thần Quân Cảnh có thể ngăn cản được.

Dựa vào cái gì mà Diệp Viễn thắng được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK