“Ha ha, điều này là lẽ đương nhiên! Trên thế giới này, làm gì có ai là người vô địch chứ. Người lợi hại tới mấy, cũng sẽ có điếm yếu riêng của mình, chỉ là người khác có thể nhìn ra và lợi dụng được điểm yếu đó hay không mà thôi. Đúng rồi, còn nữa, đó là Thượng Quan gia chính là gia tộc của Phong Hoàng.” Thi Hạo Nhiên cười nói.
“Khó trách được tại sao Thượng Quan gia lại mạnh như vậy! Cùng là song tuyệt Vương Thành, nhưng Thượng Quan Lăng Tuyết lại may mắn hơn, không giống như Tiêu Như Yên thân bất do kỷ.” Diệp Viễn nói.
Nói tới đây, Diệp Viễn có thể vào được Vương Thành cũng phải cảm tạ vị song tuyệt còn lại, chỉ là Thượng Quan Lăng Tuyết và Triệu Thừa Càn qua lại quá gần nhau, tự nhiên tạo thành khoảng cách với Diệp Viễn.
“Số mệnh của mỗi người là khác nhau, một người dù có nghịch thiên tới đâu, cũng không thể lựa chọn được cha mẹ của mình. Bất hạnh lớn nhất của Tiêu Như Yên chính là sinh ra trong Tiêu gia. Nhưng… điều may mắn nhất của nàng lại là gặp được đệ! Ha ha.” Thi Hạo Nhiên cười nói.
Diệp Viễn bất giác trợn ngược mắt lên, đại sư huynh lại nữa rồi…
“Đại sư huynh có lòng tin với đệ như vậy sao?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Nếu như là trước kia, ta sẽ không bao giờ tin đệ. Nhưng nếu như sư phụ đã có lòng tin với đệ như vậy, ta đương nhiên cũng sẽ tin phán đoán của người!” Thi Hạo Nhiên tự tin nói.
“Hả? Tại sao lại nói như vậy?”
Thi Hạo Nhiên mỉm cười giải thích với Diệp Viễn lần nữa.
Vốn dĩ hôm đó sau khi Diệp Viễn từ chỗ Tinh Uyên đi ra, Thi Hạo Nhiên có tới tìm Tinh Uyên, nói sự lo lắng của hắn khi Diệp Viễn đột phá quá nhanh như vậy.
Tinh Uyên lại chỉ lãnh đạm nói: “Tiểu sư đệ của con có tài năng thiên bẩm, chỉ là vượt một lúc năm tầng cảnh giới thôi, không cần quá lo lắng. Trận đấu võ cầu thân sắp tới, con đi cùng với nó một chuyến, đừng để người khác làm hại nó, để nó bình an trở về là được.”
Có thể thấy Tinh Uyên rất có lòng tin đối với Diệp Viễn, lại còn để hắn đi cùng Diệp Viễn, cũng chỉ vì để đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra.
“Ha ha, tiểu sư đệ chỉ cần làm tốt chuyện của mình, có ta ở đây, không ai dám làm gì đệ đâu!” Thi Hạo Nhiên tự tin nói.
“Ha ha, có đại sư huynh ở đây là đệ yên tâm rồi!” Diệp Viễn cười nói.
Đúng lúc này, Tiêu Trường Phong bước lên võ đài, vận nguyên khí nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ đấu võ cầu thân của tiếu nữ Tiêu Như Yên, Tiêu mỗ không ngờ rằng lại có nhiều người tới tham gia như vậy, tiện đây Tiêu mồ ta cũng có lời cảm tạ với mọi người!”
“Tiêu gia chủ, đừng nói nhiều nữa, để Như Yên tiểu thư đi ra cho chúng ta ngắm với!”
“Tiêu gia chủ, ta là người hâm mộ trung thành của Như Yên tiểu thư, vô cùng sùng bái nàng ấy!”
“Đúng rồi, lần đấu võ cầu thân này, cũng phải để chúng ta nhìn thấy tân nương thế nào chứ?”
Nhất thời, mọi người dưới khán đài mỗi người một lời, hiển nhiên bọn họ đều muốn chiêm ngưỡng phong thái của song tuyệt Vương Thành.
Tiêu Trường Phong cười nói: “Mọi người không cần phải làm ầm lên thế, tiểu nữ sẽ ra ngay đây.”
Vừa nói, một nha hoàn dẫn theo một bóng người uyển chuyển từ phía sau võ đài bước tới.
Tiêu Như Yên đầu đội mũ phượng mặc một bộ đồ đỏ, nhìn nàng lúc này không khác nào tiên nữ giáng trần.
Đáng tiếc là, chiếc khăn trùm đầu đã che hết dung mạo của nàng.
Nhưng Diệp Viễn có thế cảm nhận được, đằng sau chiếc khăn trùm đầu đó, là một gương mặt đẹp tuyệt trần.
Hôm nay nam nhân nào có thể tháo chiếc khăn trùm đầu đó xuống, chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ này!
“Làm trò gì vậy! Chúng ta muốn nhìn thấy người thật!”
“Đúng thế! Không nhìn thấy mặt của Như Yên tiểu thư, chúng ta làm sao biết được đó có phải là người nàng ấy thật hay không? Ngộ nhỡ ngài giở trò, chơi chúng ta thì sao?”
“Mau tháo khăn trùm đầu xuống! Mau tháo xuống đi!”
Nhìn thấy Tiêu Như Yên đội khăn trùm đầu đi ra, mọi người không ai còn muốn động tay động chân gì nữa, mà đồng loạt làm loạn lên.