Diệp Viễn cũng không ngờ Phó Vân Kính lại cố tình dây dưa như vậy, dám đối đầu với cả Thất Hải.
Cũng là bởi vì Phó Vân Kính đã nắm được điểm yếu của Thất Hải, làm cho Thất Hải không dễ ra tay.
Thần thức của Diệp Viễn khẽ động, lập tức truyền âm cho Thất Hải.
Phó Vân Kính thấy vậy, biết hai người bọn họ dùng thần thức trao đổi với nhau thì trong lòng cực kỳ hồi hộp.
Nhưng hắn nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ, chỉ cần Ngũ Huyền không công bố tửu phương thì lời nói của hắn sẽ không có điểm sơ hở nào; còn nếu như Ngũ Huyền dám công bố tửu phương, tuy sẽ khiến hẳn mất danh tiếng, nhưng Ngũ Huyền cũng không thể nào lũng đoạn trong việc kinh doanh Tiên Minh Ngọc Nhưỡng được nữa, tổn thất này là rất lớn.
Đã đến mức này, cho dù là hại người hại mình, hắn cũng sẽ quyết làm tới cùng.
Còn bắt hắn phải nuốt cục tức này e là hắn khó mà làm được.
Nhưng cũng không biết tại sao hắn luôn cảm thấy không thể nhìn thấu người thiếu niên luôn bên cạnh Thất Hải kia.
Nghe thấy Diệp Viễn truyền âm tới, mắt Thất Hải chợt loé sáng, nhìn về phía Phó Vân Kính, khí thế bức người mà nói: “Ngươi nói ngươi là người đã cải tiến tửu phương Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, vậy thì hẳn là ngươi cũng biết trong tửu phương của ngươi còn thiếu thứ gì khiến mùi vị của nó không thể nào sánh bằng thứ mà Ngũ Huyền đã ủ ra?”
Phó Vân Kính lặng người, nhưng ngay sau đó hắn liền cười lạnh nói: “Nghe ý này của Hải lão, hoá ra là ngài đã biết tửu phương của ta rồi sao? Ngài làm như vậy chẳng phải không đánh tự khai sao!”
Lời của Phó Vân Kính vừa dứt, lập tức khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Đúng như Phó Vân Kính vừa nói, Thất Hải làm như vậy chẳng khắc nào không đánh tự khai.
Chỉ có mình Phó Vân Kính mới biết tửu phương của hẳn thế nào, nhưng làm sao mà Thất Hải lại biết trong tửu phương của Phó Vân Kính thiếu thứ gì được?
Giữa Thất Hải và Ngũ Huyền, ắt hẳn có một người đã đánh cắp tửu phương của Phó Vân Kính.
Còn giữa hai người bọn họ, đương nhiên mọi người sẽ nghiêng về phía Ngũ Huyền nhiều hơn, chẳng qua là Thất Hải nể mặt Diệp Viễn nên mới đứng ra bảo vệ cho Ngũ Huyền mà thôi.
Thất Hải không hề nao núng, điềm đạm nói: “Không sai, lần trước khi ta tới chỗ của Ngũ Huyền, hắn mời ta uống một bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng lấy từ chỗ của ngươi, ta chỉ nhấm một ngụm đã không thể uống thêm được nữa. Vừa hay ta cũng có nghiên cứu qua thứ này, chỉ là trước giờ vẫn chưa có thời gian điều chế, cho nên mới đưa phương pháp ủ rượu này cho Ngũ Huyền. Tửu phương này… là ta lấy từ Thần Vực.”
Lúc này Phó Vân Kính đã không còn biết sợ trời cao đất dày là gì nữa, quyết vô lại tới cùng.
Nghe Thất Hải nói như vậy, hắn lập tức cười lạnh nói: “Ta biết Hải lão và Thần Vực có quan hệ mật thiết, nhưng hai chữ Thần Vực mà ngài vừa nói ra… mục đích hẳn là muốn chặn họng tất cả mọi người ở đây. E là ngài đã suy nghĩ quá đơn giản rồi đấy! Nghe ý tứ của Hải lão, ngài chỉ nhấm một ngụm mà đã biết tường tận tửu phương của ta như vậy, nói thế không phải quá nực cười rồi sao?”
“Ha ha, ta sẽ đọc luôn tửu phương của ngươi ra, ngươi xem có đúng không?”
Nói rồi, Thất Hải bắt đầu đọc ra từng tên nguyên liệu dùng để làm men rượu, tính ra tửu phương cũng phải có tới cả trăm loại dược liệu.
Còn sắc mặt của Phó Vân Kính lúc này ngày càng khó coi khi nghe Thất Hải đọc tên từng loại nguyên liệu lên.
Tửu phương mà Thất Hải vừa đọc, giống hệt cái mà hắn có được! Hắn đọc chính xác tới cả số lượng sử dụng, chẳng khác nào tận mắt nhìn thấy.
Cứ như vậy, đến ngay cả Phó Vân Kính cũng nảy sinh nghi ngờ, chính Thất Hải và Ngũ Huyền đã xem trộm tửu phương của hắn.
Đương nhiên, không ít người có cùng suy nghĩ với hắn, thậm chí lúc này những người đó cũng đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Lẽ nào đúng là Hải lão đã xem trộm tửu phương của Phó Vân Kính sao? Các ngươi nhìn sắc mặt của Phó Vân Kính mà xem, ắt hẳn Hãi lão đã nói đúng tới tám chín phần.”
“Đúng vậy, nghe như Hải lão đọc ra từng đoạn vậy. Cho dù có thật là ông ta lấy trộm tửu phương của Phó Vân Kính thì cũng sẽ không phóng khoáng tới mức nói hết ra như vậy đi? Tuy ông ta là tiền bồi, nhưng làm như vậy không phải khiến ông ta thân bại danh liệt ư!”
“Hải lão làm như vậy không phải là cậy thế ức hiếp người khác à? Như thế không phải là quá đáng lắm sao?”
Thực lực của Thất Hải quả thực rất mạnh, nhưng nếu cậy thế ức hiếp người khác, khó mà khiến người khác nể phục được.