Có người nói có một môn công pháp tà mòn tên là Thể Hồ Quán Đỉnh, người được quán đính thậm chí có thể trực tiếp đột phá Nguyên Khí Cảnh để đạt cảnh giới Linh Dịch. Thế nhưng cái giá phải trả cho loại quán đính này chính là cá đời của người đó sẽ không bao giờ có khả năng nảng cao thực lực nữa.
E rằng với thời gian mấy ngày mà Diệp Viền đă đạt tới Nguyên Khí tầng ba thì châc chắn Diệp Hàng biết tư chất nhi tử không tốt lại sợ nhi tử bị ức hiếp cho nên mới dùng Thể Hồ Quán Đỉnh để giúp hắn thăng lên hai cấp.
Nghĩthông cách thức nàyf trong lòng Phí Thanh Bình cười gằn. Một kẻ như hắn, đừng nói là Nguyên Khí tầng ba, cho dù là Nguyên Khí tầng bốn, tầng năm cũng không phái là đối thủ của mình.
Phí Thanh Bình đang ở Nguyên Khí tầng bốn, cao hơn Diệp Viễn một bậcf hiến nhiên chả có gì khiến hân phải sợ Diệp Vién cá.
“Khà khà, có một người cha giỏi là tốt, không những bị trúng độc không chết mà còn thăng liền hai cấp, đây quả nhiên là thời đại cúa cha con liên thủ nhỉ!” Phí Thanh Bình giểu cợt nói.
Diệp Viễn vừa nghe liền hiếu lời nói của Phí Thanh Bình, dĩ nhiên sẽ không đi giải thích với hắn, nhưng lại cười vui vẻ nói:” Đúng vậy, ta có thế liên thủ với cha ta còn ngươi có liên thủ nối không? Ta nghe nói cha ngươi như chó canh cổng của người ta, thông qua các mối quan hệ đế ngươi được vào Học Viện Đan Võ. Ai biết được sau khi ngươi vào học viện lại trở thành chó sẩn, quả nhiên là con nối nghiệp cha! Một cái cổng mà có tới hai con chó, bái phục, bái phục!”
Diệp Viễn biết được điều này trong kí ức của người tiền nhiệm, phụ thân của tẻn Phí Thanh Bình này là tâm phúc cúa Vạn Đông Hải, nhờ mối quan hệ với Vạn gia mới được vào học viện. Nếu không thì với tư chất của hẳn căn bản là không vào nổi học viện này.
Đừng nghĩ rầng hắn với Đường Vũ trước đây bình thường đều là Nguyên Khí tầng bốn. Tuy hắn lớn hơn Đường Vũ hai tuổi cũng đều xuất thân là thường dân, nhưng nhờ lại có sự ủng hộ cúa Vạn gia nẻn tên Phí Thanh Bình này mới đạt tới Nguyên Khí tâng bốn. Sau này cũng chỉ là một kẻ có Linh Dịch cảnh sơ kỳ, nói không chừng còn bị kẹt ớ Nguyên Khí cảnh.
“Ngươi!” Tâm can của Phí Thanh Bình như sắp phát nổ, câu nào của Diệp Viễn cũng gọi hắn là chó khiến hân không còn mặt mũi nào.
Phí Thanh Bình dùng một chút thể diện còn sót lại quay sang nhìn người bạn của mình, mặc dù mọi người không cười ra mặt nhưng hắn có thể cảm nhận được sự ức chế đến khó chịu trên mặt bọn họ, chỉ thiếu một bước bật cười mà thôi.
‘Ta cái gì mà ta? Ngươi cân ta à?” Nói rồi Diệp Viễn giơ cánh tay ra cười nói: “Nào, ngươi cắn đi.“
“Ha ha ha ha!” Lân này tất cá mọi người nhịn không nối nữa bèn phá lên cười to một trận.
Nhìn tất cá mọi người đang CƯỜÍ nhạo mình, sác mặt Phí Thanh Bình xị ra như gan lợn.
“Diệp Viễn, trận chiến sinh tử của ta và ngươi vẳn chưa kết thúc đáu!” Phí Thanh Bình chỉ vào Diệp Viễn tức giận nói.
Học Viện Đan Võ không cho phép học viên lén lút đánh lộn, trái lại ngâm thừa nhận sự tranh đấu giữa các học viên. Thế nhưng có một việc mà học viện không cho phép xảy ra: Không được đánh chết người, bằng không sẽ hứng chịu sự phẵn nộ của học viện.
Có điều, nếu như đôi bên đều đồng ý ghi tẻn cuộc chiến sinh tử vào sách thì học viện cũng sẽ không ngăn lại, ngược lại sẽ phái một lão sư xuất hiện đế chú trì.
Diệp Viễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói rằng: “Ngươi thật sự muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử?”
“Sợ sao? Sợ rồi thì dập đầu ba cái cho ta, sau đó nói ba tiếng ‘ta là chó!’ đi.” Phí Thanh Bình còn tưởng rằng Diệp Viễn sợ rồi bèn tiếp tục khích tướng nói.
Lần trước hân cũng dùng cách này để Diệp Viền dồng ỷ tỷ thí.
Diệp Viễn đưa tay ra ngoáy lổ tai, làm bộ không nghe rõ, hỏi: “Nói ba tiếng gì
cơ?”
“Nói ba tiếng ‘ta lả chó!’.” Phí Thanh Bình thốt lên, hắn vừa dứt lời thì biết mình đã bị lừa.
“Ha ha ha ha!” Mọi người vây xung quanh lại phá lên cười lớn.
PhíThanh Bình hận không thể tát cho bản thân một cái, giận dữ hét: “Diệp Viễn ngươi không dám tỷ thí nên mới giở mấy trò mèo này ra hả!”
“Chó khôn, thật ngoan! Diệp thiếu gia ngươi từ trước tới giờ đánh chó không bao giờ quan tâm đến chủ nhần của nó là ai, nếu ngươi đã dâng đến tận cửa rồi thì ta sẽ đánh cho chủ nhân ngươi xem.” Diệp Viễn cười nói