“Ầm!”
Lúc Trịnh Khởi ngơ ngác, Cao Nguyên đột nhiên đánh lén, một chưởng trúng vào ngực hắn.
Đột nhiên nghe thấy tin tức Diệp Viễn không chết, trong lòng Trịnh Khởi bị chấn động, trong tích tắc ngây người, Cao Nguyên nào sẽ bỏ qua cơ hội này?
Trịnh Khởi bị một chưởng đánh cho bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất, miệng phun ra máu.
Một chưởng này, Trịnh Khởi không hề phòng bị, thành thành thật thật chịu một chưởng, bây giờ đến cả đứng thẳng cũng không làm được.
Cũng may Cao Nguyên bị trọng thương, thực lực và thần nguyên còn chưa đủ một phần, mới không đánh chết được Trịnh Khởi.
Có điều, điều này với Cao Nguyên mà nói là đủ rồi.
Mục tiêu của hắn không phải giết Trịnh Khởi mà là chạy trốn!
“Ngươi… hèn hạ!” Trịnh Khởi ôm ngực, cả giận nói.
Cao Nguyên cười lạnh nói: “Nếu như không phải thời gian cấp bách, lão phu sẽ tiễn ngươi về tây thiên! Có điều nói cho ngươi một tin tức tốt, Diệp Viễn thật sự chưa chết! Hơn nữa… nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trọng bảo này sẽ thuộc về hắn!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Đây… đây sao có thể? Rõ ràng ta tận mắt nhìn thấy hắn bị cường giả ma tộc kia giết, sao lại có thể chưa chết?”
“Chẳng những không chết, hắn còn đoạt được cơ duyên từ tay tam đại Thiên Thần!”
“Hắn làm thế nào vậy? Chúng ta nhiều con mắt như vậy, lẽ nào đều nhìn lầm rồi?”
…
Trong lòng mọi người khiếp sợ tột đỉnh, người trong mắt bọn họ đã sớm bị đánh thành tro bụi lại đoạt được cơ duyên lần này.
Loại chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy khó tin.
Hơn nữa, lần này có tam đại cường giả Thiên Thần nhúng tay vào, lẽ nào bọn họ cứ mở to mắt nhìn Diệp Viễn đoạt bảo sao?
Cao Nguyên khinh miệt liếc mắt nhìn Trịnh Khởi, đang muốn quay người rời đi.
“Ha ha ha…, Cao Nguyên, cảm ơn ngươi đã mang đến cho ta tin tức này! Nếu như Diệp Viễn đã không chết, tâm bệnh của lão phu liền được chữa rồi! Hôm nay, lão phu muốn đồng quy vu tận với ngươi!”
Đột nhiên, Trịnh Khởi điên cuồng cười không ngừng, khí thế trên người tăng vọt!
Bỗng nhiên hắn đứng lên, trong nháy mắt thương thế trên người hồi phục, hơn nữa trên người hắn tỏa ra quầng sáng màu đỏ, cả người giống như là cuồng bạo.
Cao Nguyên nhìn thấy một màn này, không khỏi biến sắc, lạnh lùng nói: “Trịnh Khởi, ngươi điên rồi! Một chiêu Cuồng Kiếm Điêu Linh này phải thiêu đốt sinh mệnh và tinh huyết!”
Trịnh Khởi đã triệt để phát điên, cười to nói: “Vậy thì sao? Trước đây, sư tôn dạy ta một chiêu này, dặn ta không đến sống chết không được dùng một chiêu này! Nhưng mà, hôm nay nếu bỏ qua cơ hội này, lão phu còn muốn giết ngươi không biết phải đợi đến năm nào tháng nào! Cho nên, hôm nay, ngươi phải chết!”
Nếu như là lúc bình thường, cho dù Trịnh Khởi sử dụng một chiêu Cuồng Kiếm Điêu Linh này cũng không thể là đối thủ của Cao Nguyên.
Nhưng mà hôm nay, cơ hội này quá tốt, Trịnh Khởi hiểu rõ, một khi bỏ qua, sợ rằng cuộc đời này sẽ không có cơ hội báo thù nữa.
Tuy nói cơ hội đột phá Thiên Thần Cảnh của Cao Nguyên vô cùng xa vời, nhưng cơ hội muốn đột phá Thiên Thần Cảnh của hắn cũng xa vời như thế.
Nếu muốn báo thù, dường như không có cơ hội.
Hôm nay, có thể là cơ hội cuối cùng.
Trịnh Khởi đợi vạn năm nay, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Sắc mặt Cao Nguyên đại biến, hoảng sợ nói: “Tên điên! Ngươi, cái tên điên này!”
Cao Nguyên và Ngô Hưng Đường là cường giả cùng thời, đương nhiên không xa lạ gì với chiêu Cuồng Kiếm Điêu Linh này.
Trong tuyệt cảnh sử dụng một chiêu này, chẳng những trạng thái có thể đạt đến đỉnh cao mà còn làm cho thực lực tăng vọt.
Mà cái giá phải trả, chính là thiêu đốt tuổi thọ và tinh huyết!
Bây giờ ở trong loại trạng thái này, Trịnh Khởi sử dụng chiêu này đối với hắn mà nói quả thực là quá đòi mạng.
Cao Nguyên hầu như không có chút do dự nào, lập tức chạy đi như điên.
Trịnh Khởi cười lạnh một tiếng, quát to: “Chạy đi đâu!”
Trịnh Khởi sử dụng chiêu Cuồng Kiếm Điêu Linh này, thân pháp tăng lên rất nhiều, chớp mắt liền đuổi kịp Cao Nguyên.
Từng kiếm từng kiếm của hắn nhanh như chớp làm cho Cao Nguyên luống cuống tay chân.
Cao Nguyên sao còn dám ham chiến, chỉ phải vừa đánh vừa lui.
Hắn biết loại trạng thái này của Trịnh Khởi không duy trì liên tục được trong thời gian gian quá dài, chỉ cần dây dưa với hắn, thì sẽ có cơ hội giết ngược lại Trịnh Khởi.
Hai người một chạy một đuổi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Các ngươi ở lại nơi này, chờ Diệp trưởng lão đi ra!” Trước khi đi, Trịnh Khởi để lại câu nói này.
Vẻ mặt đám người Ninh Thiên Bình xoắn xuýt, bọn họ không ngờ được đại trưởng lão lại quyết tuyệt như thế.
Trịnh Khởi và Cao Nguyên vừa đi không lâu, một tiếng đánh nhau cuồng bạo lại truyền đến từ phía sau.