Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ dùng một chưởng, căn bản không cho Long Cẩm Hào một chút cơ hội nào.

Thực lực hiện tại của Diệp Viễn vẫn chưa phải là đối thủ của võ giả cấp chín trung kỳ, nhưng đối phó với võ giả cấp chín sơ kỳ thì hoàn toàn không có một chút khó khăn nào.

Hơn nữa so về võ kỹ của Long tộc thì Long Cẩm Hào này còn kém Diệp Viễn quá xa!

Đồng tử Ngao Kiếm Ba chợt co lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, với ánh mắt không dám tin.

“Linh cấp Bàn Long Phá Thiên Chưởng! Cái này… làm sao có thể xảy ra được? Một võ sĩ nhân loại tầm thường, chẳng những học được Bàn Long Phá Thiên Chưởng, còn tu luyện Long Ba đến linh cấp!” Long Hàm Vi kinh hãi chỉ biết há hốc mồm.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Huyết mạch bậc đế vương, Long Ba linh cấp, võ kỹ thần cấp, hắn không phải là võ giả nhân tộc sao, làm sao có thể luyện được những loại võ kỹ này?” Lạc Tĩnh Đồng cũng vô cùng kinh ngạc.

Tứ Tượng gia tộc đều biết, chiêu thức võ kỹ cơ bản của Long tộc chính là ngay trên Long Ba này.

Có thể nói ở độ tuổi này tu luyện Long Ba đạt đến thiên cấp đã là vô cùng tài giỏi. Vậy mà Diệp Viễn còn tu luyện tới linh cấp, trên cơ bản ngôi vị thiếu chủ nhất định là của hắn rồi.

Hiện tại, một thanh niên trẻ tuổi của nhân tộc lại tu luyện Long Ba đến linh cấp, đây quả thực là một sự chế nhạo.

Ngay khi mọi người còn đang khiếp sợ thì thân hình Diệp Viễn vừa động một cái, một chân đạp lên lồng ngực Long Cẩm Hào, cười nhạt nói: “Các hạ rất khí phách, vừa xuất chiêu liền muốn rút Long huyết của Diệp mỗ ta ra, không biết nếu Diệp mỗ ta rút Long huyết của ngươi ra thì cảm giác đó sẽ như thế nào đây?”

Diệp Viễn nói rất thoải mái, nhưng những người xung quanh nghe xong đều không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh cả người.

Trước mặt Ngao Kiếm Ba ta, nói muốn rút Long huyết của Long Cẩm Hào, đây chắc là bị bệnh thần kinh!

Quả nhiên, Ngao Kiếm Ba nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt từ kinh động biến thành phẫn nộ.

Một luồng khí tức đáng sợ từ xa ập về phía Diệp Viễn, nếu Diệp Viễn thật sự dám động thủ, lão ta sẽ đánh chết Diệp Viễn không chút do dự.

“Tiểu tử, ngươi dám rút Long huyết của Cẩm Hào, hôm nay ta chắc chắn sẽ lột da rút gân ngươi!” Ngao Kiếm Ba lạnh lùng nói.

Lúc này kiếm đã giương lên, đại trưởng lão Nhung Côn biết không thể nào xem kịch nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ không có cách nào kết thúc được.

Ngao Kiếm Ba không phải người dễ chọc vào, nhưng Diệp Viễn cũng không phải là một người tốt tính!

Hơn nữa Diệp Viễn còn là đại ca của Bạch Quang sống chết cũng có nhau, nếu đắc tội với hắn thì e là không biết sẽ gây ra rắc rối gì đây!

“Ha ha, hiểu lầm, là một hiểu lầm mà thôi. Diệp Viễn, cháu trai Cẩm Hào của ta còn trẻ tuổi nên có chút bốc đồng, chẳng qua Long tộc đích thật là có chút nhạy cảm một chút với võ giả huyết mạch, cho lão phu một chút thể diện, thế nào?” Nhung Côn cười lớn với Diệp Viễn.

Diệp Viễn ngẩng đầu, ánh mắt có thâm ý nhìn Nhung Côn một cái, nhìn thẳng vào lão ta làm lão ta có một chút chột dạ.

“Tiểu tử này khá lanh lợi, chỉ sợ là tâm tư của mình đã sớm bị hắn nhìn thấu.” Nhung Côn thầm nghĩ.

Hắn muốn mượn tay Diệp Viễn để giết nhuệ khí của Long tộc, điểm này sao Diệp Viễn có thể nhìn không ra?

Ít nhiều gì Nhung Côn cũng biết chút ít về thực lực của hắn, nếu lão ta thật sự muốn ngăn cản, hẳn là đã sớm đứng ra từ lâu, cần gì phải đợi đến bây giờ?

Diệp Viễn bỗng nhiên cười nói: “Đại trưởng lão, Bạch Quang là huynh đệ tốt nhất của ta, lần này ta sẽ bỏ qua. Nhưng Diệp Viễn ta cũng không phải là một tên nhóc mặc cho người khác bắt nạt, mong đại trưởng lão tôn trọng.”

Vẻ mặt Nhung Côn xấu hổ, Diệp Viễn đã buông tay ra, trở về chỗ ngồi của mình.

Long Cẩm Hào ngọ nguậy đứng dậy, nhìn Diệp Viễn bằng vẻ mặt căm hận, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi thân mang huyết mạch vương cấp, Long tộc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Diệp Viễn nhìn Long Cẩm Hào một cái, cười nhạt nói: “Lần này coi như vận khí của ngươi tốt, lần sau, cũng không có vận khí tốt như vậy.”

Nếu như không phải nể mặt Bạch Quang, hôm nay chắc chắn hắn sẽ rút máu của Long Cẩm Hào. Ý định giết người của đối phương đã lộ ra, Diệp Viễn cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy.

Long Cẩm Hào cũng không cảm thấy mình có vận khí tốt, theo hắn ta thấy, Diệp Viễn chịu xuống nước chỉ vì sợ sức mạnh của Long tộc.

Diệp Viễn cũng chỉ là nói ngoài miệng, chẳng lẽ hắn thật sự đúng là dám rút long huyết của mình?

Nhưng khi hắn ta đi tới trước mặt Ngao Kiếm Ba, lại là vẻ mặt xấu hổ nói: “Trưởng lão, Cẩm Hào vô năng, làm mất mặt Long tộc!”

Ngao Kiếm Ba dùng sắc mặt bình tĩnh nói: “Thua dưới linh cấp Long Ba, không tính là mất mặt. Chỉ là một võ sĩ nhân tộc vậy mà thân lại mang huyết mạch vương cấp, việc này quyết không thể cứ cho qua như vậy. Chờ chuyện tộc Bạch Hổ xong rồi, lão phu tất nhiên sẽ tìm hắn hỏi rõ ràng!”

Ánh mắt của Ngao Kiếm Ba nhìn chằm chằm Diệp Viễn, Diệp Viễn lại giống như không có cảm giác gì, vẫn nói chuyện vui vẻ.

Mọi người ổn định lại, kỳ thi khảo thí của thiếu tộc trưởng cũng sẽ chính thức bắt đầu.

Khảo thí này tổng cộng chia làm ba vòng, kiểm tra lần lượt là tâm tính, huyết mạch, cùng với thực lực chân chính.

“Vòng thứ nhất, kiểm tra tâm tính, Nhung Ninh, Mặc Vũ, Bạch Quang ba người lập tức tiến vào rừng Vấn Tâm, ai là người đầu tiên đi ra là thắng!” Một trưởng lão cao giọng nói.

Nhung Ninh, chính là ứng cử viên của tộc Xích Viêm thay thế cho Nhung Tinh.

So với Nhung Tinh, thực lực của hắn ta vốn đã kém một bậc. Chẳng qua thực lực của tộc Xích Viêm bản thân đã rất mạnh, thực lực Nhung Ninh cũng là không thể khinh thường.

Rừng Vấn Tâm này là do tộc Bạch Hổ đặc biệt thiết lập để khảo thí thiếu tộc trưởng, trong rừng có Huyền trận rất mạnh.

Sau khi nhận được lệnh thì ba người bọn Bạch Quang tiến thẳng vào trong rừng Vấn Tâm.

“Đại trưởng lão, không biết trong ba người này, ngươi đoán xem ai giỏi nhất?” Sau khi ba người tiến vào, Bạch Ế mở miệng hỏi Nhung Côn nói.

Lời này vừa hỏi ra, không ít người cũng lộ ra vẻ có hứng thú. Ngay cả cường giả ba tộc khác cũng dựng tai lên để nghe.

Nhung Côn cười nói: “Trong rừng Vấn Tâm này khách quan mà nói, lão phu kỳ thật là coi trọng Mặc Vũ! Tâm tính cậu trai trẻ này trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy, nếu dùng tâm cảm nhận mà nói, hắn ta kỳ thật càng thích hợp với vị trí thiếu tộc trưởng. Cho dù là dị quân của Bạch Quang đột nhiên xuất hiện, hắn ta cũng không biểu hiện ra chút kinh hoảng nào.”

Nghe xong lời này, không ít trưởng lão và tộc trưởng đều âm thầm gật đầu.

Tuy Mặc Vũ của tộc Trấn Võ cực kỳ khiêm tốn nhưng ai cũng không dám xem thường thực lực của hắn ta.

Nếu Bạch Quang không xuất hiện, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nhung Tinh chính là Mặc Vũ!

Chính bản thân Nhung Tinh cũng không dám nói chắc sẽ thắng được Mặc Vũ.

Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Mặc Vũ mạnh đến mức nào.

Hơn nữa tâm tính của Mặc Vũ trầm ổn, cũng rất ít khi đi tranh đoạt cái gì, chỉ là bản thân lặng lẽ tu luyện.

Biểu hiện của hắn ta tất nhiên Nhung Côn cũng nhìn thấy trong mắt.

Nếu không phải Bạch Quang đột phá tới huyết mạch thánh cấp thì kỳ thật Nhung Côn thích Mặc Vũ hơn.

Trong ba người, Nhung Tinh biểu lộ tài năng quá mức, Bạch Quang dị quân đột phá, mà Mặc Vũ thì thâm trầm như giếng sâu.

Giống như đã so sánh, đích thật là Mặc Vũ càng thích hợp với vị trí thiếu tộc trưởng hơn.

Ngay khi mọi người bàn luận sôi nổi, trưởng lão phía dưới bỗng nhiên cao giọng nói: “Bạch Quang dẫn đầu đi ra rừng Vấn Tâm, vòng thứ nhất, Bạch Quang thắng!”

Nhung Côn nghe vậy không khỏi nghẹn ngào, rừng đó phải dùng bao nhiêu công lực chứ, vậy mà Bạch Quang đã từ trong rừng Vấn Tâm đi ra rồi?

Thời gian bọn họ nói qua lại cũng chỉ có mấy câu, cộng lại cũng chỉ có mấy hơi mà đã đi ra rồi?

Rừng Vấn Tâm không lớn nhưng chẳng lẽ Bạch Quang ở bên trong, từ đầu đến cuối một chút khó khăn cũng không có?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK