Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu tử, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình!”

Thế nhưng Diệp Viễn vẫn tỏ ra hết sức bình thản khi đối diện trước uy áp cường thế của Lam Thuận.

Hắn đột nhiên lấy ra một tấm phù lục màu tím, điềm nhiên nói: “Ta có phải trả giá hay không thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu ngươi còn tiến thêm một bước nữa, thi cái giá mà ngươi phải trả chính là hoá thành tro.”

Khi Diệp Viễn lấy ra tấm phù lục mùa tím, sắc mặt của Thượng Quan Lăng Vân lập tức thay đổi, mắt nhìn tấm phù trong tay Diệp Viễn không rời, một luồng hàn khí chợt chạy dọc sống lưng.

Lam Thuận hoàn toàn không có cảm giác gì, lạnh lùng cười, nói: “Ta biết sự cao ngạo của ngươi từ đâu mà có rồi, hoá ra là dựa vào cái thứ đồ chơi rẻ rách này! Không phải ngươi cho rằng, một tấm phù rách này có thế doạ được ta đấy chứ?”

“Lam Thuận, dừng lại, đừng tiến về phía trước nữa!” Thượng Quan Vân Dung trầm giọng nói.

Diệp Viễn thấy vậy chỉ lạnh lùng cười nói: “Hoá ra ngươi cũng biết thứ này, xem ra cũng không cần ta phải phí lời.”

Toàn thân Lam Thuận chợt cứng ngắc, nghi ngờ hỏi: “Vân Dung, chỉ là một tấm phù rách thôi mà, có gì phải ngạc nhiên chứ?”

Mồ hôi lạnh trên trán Thượng Quan Vân Dung túa ra, giọng trầm xuống nói: “Ngươi im miệng cho ta! Tấm phù màu tím trên tay hắn là Độn Không Lôi Bộc Phù, nó có sức mạnh tương đương với một đòn tấn công toàn lực của cường giả Thần Du cảnh đỉnh phong! Ngươi nói xem, ngươi có thể sống nổi với một kích đó không?”

Tấm phù màu tím trong tay Diệp Viền, chính là Độn Không Lôi Bộc Phù lấy được từ trong Hạo Thiên Tháp.

Tuy có chút lãng phí khi dùng nó để hạ sát một Thần Du cảnh tầng một, nhưng lúc này đây Diệp viễn cũng không còn tâm trí suy nghĩ tới điều này nữa.

“Một kích toàn lực… của… Thần… Thần Du Cảnh đỉnh phong…”

Ngay sau đó, Lam Thuận cũng ngẩn người ra.

Khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt ban đầu của hắn lập tức biến mất, những giọt mồ hôi trên trán lúc này chỉ chực rơi xuống.

Cái thứ đồ chơi trong tay Diệp Viễn mà giống bùa chú gì chứ, nó giống như một trái bom hẹn giờ thì đúng hơn.

Nếu lúc nãy hắn kích động xông tới, có khi bây giờ cũng đã tan xác cũng nên.

Nhìn biển cảm này của Lam Thuận, Diệp Viễn lạnh lùng cười một tiếng: “Không phải vừa rồi ngươi hùng hổ lắm sao? Không phải còn đòi bẻ xương ta sao? Tới đi, ta đứng nguyên ở đây cho ngươi tới mà bẻ này!”

Lam Thuận không nhịn được đành nuốt nước bọt khan, không nói được lời nào.

Vừa rồi hắn còn không coi Diệp Viễn là cái thá gì, nhưng nào ngờ, trong tay tên tiểu tử lại có thứ vũ khí đáng sợ tới như vậy.

Thần Du đỉnh phong và Thần Du tầng một là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Khoảng cách giữa hai cảnh giới này là quá lớn.

Cho dù Lam Thuận hắn có mạnh tới mấy, cũng không thể chịu được một kích toàn lực của cường giả Thần Du đỉnh phong!

Chẳng trách tại sao tên tiểu tử đó lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra là hắn đã chờ sẵn ở chỗ này!

Lam Thuận chợt lùi bước, Diệp Viễn thấy vậy, lạnh lùng cười: “Ngươi thử lui một bước nữa xem!”

Lam Thuận như nghẹt thở, không biết làm thế nào cho đúng.

Khoảng cách giữa hắn và Diệp Viễn lúc này là vô cùng bất tiện, vì nỏ nằm vừa đúng trong phạm vi tấn công của Diệp Viễn. Cho nên Diệp Viễn nào đế cho ông ta có cơ hội lùi bước?

“Tiểu… tiểu tử, đừng kích động, chúng ta có gì từ từ nói!” Lam Thuận gượng gạo nói.

Diệp Viễn nghe vậy thì vui vẻ, cười nói: “Có gì từ từ nói? Lúc nãy ngươi có dùng giọng điệu này nói chuyện với ta đâu”

Lam Thuận gượng gạo nói: “Ta… ta có mắt không thấy núi thái sơn, tiểu tử, à không, Diệp tiểu ca, ta… ta xin lỗi.”

Sau lưng hắn đã ướt đẫm, đứng nguyên tại đó không dám có bất cứ hành động gì.

Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cái chết cận kề tới vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK