“Lui thôi! Bọn họ lui rồi!”
Mấy người đang bỏ chạy, đám Hỏa Vân Băng Lăng Trùng rút về như thủy triều, kể cả Trùng Vương cũng không dám quay lại lần nữa.
Thấy vậy mấy người liền thở phào nhẹ nhõm.
Biển trùng này thật là đáng sợ, khiến bọn họ có cảm giác như đang bước qua Quỷ Môn Quan vậy.
“Phụt!”
Dừng lại, vết thương của Diệp Viễn không thể kìm nén được nữa, liền nôn ra máu.
Vu Tĩnh ở phía trước sắc mặt liền thay đổi, vội vàng đỡ Diệp Viễn nói: “Diệp Viễn, đệ không sao chứ?”
Diệp Viễn xua tay nói: “Không sao, ta không chết được!”
Vẻ mặt Vu Tĩnh như áy náy, nàng biết Diệp Viễn vì bảo vệ nàng mới trọng thương nặng như vậy.
Nếu không với thực lực của Diệp Viễn, chỉ một con Trùng Vương căn bản không ngăn được đệ ấy.
“Haha, anh hùng cứu mỹ nhân, luôn luôn phải trả một cái giá!” La Dũng cười chế nhạo nói.
Vu Tĩnh vừa nghe thấy liền lập tức xù lông, nổi giận nói: “Họ La kia, ngươi có ý gì? Vừa nãy cầu cứu các người, đến một người cũng không ra tay giúp đỡ, bây giờ lại đến đây nói lời châm chọc, ngươi còn có thể vô sỉ hơn được không?”
La Dũng vẫn luôn thèm thuồng Vu Tĩnh, nhưng xem tình hình hiện tại, hắn biết hắn đã không còn cơ hội. Vì thế, sự nhiệt tình ban đầu trở thành oán hận.
Đây chính là vì yêu mà hận.
La Dũng cười lạnh nói: Vu Tĩnh, ngươi đừng bị tên tiểu tử này lừa gạt! Hắn che dấu thực lực, che dấu thân phận, lẻn vào trong tiểu đội của chúng ra, ai biết hắn muốn làm gì? Nếu như hắn quang minh chính đại, vì sao hắn không nói sớm với chúng ta?”
Vu Tĩnh nhếch mép cười đáp: “Ngươi đừng cho rằng ai cũng xấu xa giống như ngươi!”
Diệp Viễn khoát tay nói: “Không cần ầm ĩ nữa, ta phục hồi một lát!”
Hắn lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống, bắt đầu ngồi xuống tại chỗ.
Sau không bao lâu, thể lực của hắn đã phục hồi được hơn phân nửa.
Mọi người đều vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Hiệu quả của viên đan dược này thật sự quá tốt đúng không?
“Ở đây đã là trung tâm của địa hỏa rồi, nếu như hắn đoán không nhầm, thuốc giải có lẽ chỉ ở quanh đây.” Diệp Viễn đứng dậy, chậm chậm nói.
Đoạn Bằng nói: “Nhưng mà, ở đây chúng ta làm sao mà biết được thứ gì có thể giải được độc?”
Diệp Viễn cười xòe tay ra, lập tức một con trùng màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, rõ ràng là một Hỏa Vân Băng Lăng Trùng.
Con trùng cực kỳ dữ tợn, bộ dáng giương nanh múa vuốt nhưng mà nó bị Diệp Viễn kiềm chế, căn bản không thể thoát ra được.
“Dùng nó để tìm sao?”
Vu Tĩnh vừa nhìn, không khỏi kinh ngạc liền hỏi: “Trong tình huống như vừa rồi, người vẫn có thời gian để bắt Hỏa Vân Băng Lăng Trùng sao?
Diệp Viễn cười nói: “Tiện tay bắt một con, thứ đồ chơi này cũng quá yếu rồi.”
Mọi người nhất thời không biết nói gì!
Yếu ư? Đây chính là mãnh thú cấp bốn đó!
Diệp Viễn xòe tay ra, bắt đầu xoay người tại chỗ.
Đột nhiên, con trùn trong lòng bàn tay Diệp Viễn không ngừng xao động, mắt Diệp Viễn sáng lên, hắn liền đi theo về hướng đó.
Mọi người khi nhìn thấy cảnh này đều không khỏi ngạc nhiên.
Hóa ra, có thể dùng cách này để tìm thuốc giải, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Diệp Viễn đi thẳng về phía trước theo chỉ dẫn, Hỏa Vân Băng Lăng Trùng trở nên ngày càng nôn nóng bất an.
Đột nhiên một bông hoa nhỏ màu đỏ sẫm xuất hiện trước mặt hắn.
Hỏa Vân Băng Lăng Trùng trong lòng bàn tay Diệp Viễn cũng trở nên luống cuống, làm loạn trong cấm chế, sau đó không có động tĩnh gì.
Mọi người nhìn thấy, hóa ra Hỏa Vân Băng Lăng Trùng kia đã không còn sinh mệnh!
Vu Tĩnh cố gắng kìm nén vui sướng trong lòng, vẻ mặt mong đợi nói: “Diệp Viễn, hoa này không phải là...”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Chính là nó, không sai được đâu!”
Vẻ mặt Đoạn Bằng nghi hoặc nói: “Đây là loài hoa gì, giống như từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua!”
Mặc dù trong đám người bọn họ không có luyện dược sư, nhưng hầu hết các linh dược bọn họ đều có thể nhận biết được.
Nhưng mà bông hoa nhỏ màu đỏ đậm này, mặc dù linh khí dồi dào, hơn nữa phẩm giai cũng không hề thấp, có điều bọn họ chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe đến.
Diệp Viễn cười nói: “Chưa nghe qua là đúng rồi, nếu như các người đã nghe qua thì làm sao Đan Thần ngũ tinh cũng không có cách nào lấy được độc của Hỏa Vân Băng Lăng Trùng? Vốn dĩ Hỏa Vân Băng Lăng Trùng rất ít ỏi, linh dược có thể giải độc được đương nhiên cũng cực ít rồi.”
Đoạn Bằng nghĩ cũng phải, nếu như mọi người đều biết đến linh dược thì độc này cũng không có gì đặc biệt cả.
Diệp Viễn cũng không dông dài, nhanh chóng thu lại linh dược, cũng không có ý định chia cho người khác.
La Dũng cũng không bỏ cuộc khó chịu nói: “Tiểu tử, ngươi có ý gì? Tốt xấu gì đây cũng là linh dược cấp bốn, lẽ nào ngươi định độc chiếm một mình?”
Diệp Viễn cũng không mặn nhạt nói: “Một người đến ngay cả tên của linh dược cũng không biết, ngươi định lấy đi bán sao? Ngươi đừng lãng phí như vậy có được không? Thứ này để trong tay ngươi thì phung phí của trời, để trong tay ta nói không trừng còn có thể tỏa sáng đó. Huống hồ ngươi có tư cách gì để tranh giành với ta? Hay là ngươi đã quên chúng ta quay về còn phải đi qua lãnh địa của Hỏa Vân Băng Lăng Trùng nữa!”
Lúc này, Diệp Viễn rốt cục cũng lộ ra vẻ cường đại, khí tức cường hãn khiến cho La Dũng không dám nhìn trực tiếp.
Lúc đầu, hắn chỉ khinh thường không quan tâm đến những loại người như vậy.
Không nghĩ đến tên này càng ngày càng vui sướng đến mức bây giờ vẫn không nhận rõ thân phận của mình, vậy hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
Những người này đối với Diệp Viễn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là dẫn đường mà thôi.
La Dũng nghe xong sắc mặt liền cứng đờ, bị khí thế cường đại của Diệp Viễn áp chế, không dám nhìn thẳng vào Diệp Viễn nữa.
Không chỉ mình La Dũng, ngay cả Đoạn Bằng cũng có chút chịu không nổi, mở miệng hòa giải nói: “Ha ha ha, đoạn đường này đều là Diệp huynh đệ ra tay, những thứ này đương nhiên là của Diệp huynh đệ rồi. Hơn nữa hoa chỉ có thể trị được độc của Hỏa Vân Băng Lăng Trùng, tác dụng cũng không quá rộng rãi, giá cả cũng sẽ không cao. Lão La, cứ tính như vậy đi!”
La Dũng nghe vậy cũng thuận theo, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Mau đi nhanh thôi, nơi này không nên ở lại lâu!”
“Gào!”
Chưa dứt lời, một tiếng gào lớn từ sâu trong rừng rậm truyền đến.
Sắc mặt bọn họ đều thay đổi, nhanh chóng bỏ chạy!
Diệp Viễn chạy như điên, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Những người này đều không biết được bông hoa màu đỏ sậm, nhưng hắn lại biết.
Bông hoa nhỏ này gọi là U Minh Ám Hương Hoa, là một loại linh dược cấp bốn linh khí cực kỳ dồi dào.
Dùng nó để luyện thành đan dược, dược tính gấp mười lần viên dược bình thường!
Chỉ là loại hoa này cực kỳ hiếm, năm đó Tiên Lâm Thiên Tôn cũng chỉ gặp qua đúng một lần.
Không ngờ được, thứ này lại có thể giải được độc của Hỏa Vân Băng Lăng Trùng.
Trên thế giới, một viên thuốc có thể được bán với giá ít nhất trăm tỷ!
Nhiều U Minh Ám Hương Hoa như vậy, giá trị thật sự không thể đo lường được!
Nhưng mà theo lời Diệp Viễn nói, linh dược này đặt trong tay hắn mới có thể đạt được giá trị thực của nó.
Đặt trong tay người khác, vốn dĩ chỉ làm phung phí của trời thôi.
Có điều, đan dược mà bây giờ Diệp Viễn dùng để tu luyện, đã tiêu hao gần hết rồi, đây đúng lúc đan dược cũ là hết nhưng cái mới vẫn chưa có.
Bây giờ tìm được nhiều U Minh Ám Hương Hoa thế này, thời gian tu luyện sau này hắn không cần phải lo lắng nữa rồi.
Thứ bảo vật như vậy, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không để chúng rơi vào tay của kẻ khác.