Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thành và Hoàng Đào nghe vậy không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Một ngày đào khoáng, nhiều nhất cũng chỉ có thể thu được năm mươi điểm cống hiến!

Cho dù tính điểm cống hiến dựa theo năm, bọn họ nếu muốn góp đủ mười vạn cống hiến thì năm mươi năm cũng sẽ không đủ!

Chắc là không đến mức, bọn họ phải đào khoáng năm mươi năm chứ?

Tô Thành có hơi kích động muốn bổ Lục quản sự ra làm đôi, hắn ớ hạ giới tu luyện đến lúc phi thăng, tổng cộng mới dùng đến có năm mươi năm.

Đến khi tới Thần Vực, lại phải đi đào khoảng đến năm mươi năm, rốt cuộc là hắn đã trêu chọc ai cơ chứ?

Có điều hắn căn bản là không nhìn thấu được tu vi của Lục quân sự này, điều này ít nhất có thể khẳng định, đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

Muốn động thủ, thì tương đương với việc đi tìm cái chết.

Thiên hạ này không có nhiều đạo lý để mà nói như thế.

Thế giới của võ giả vốn dĩ đã tàn khốc, điểm này ở Thần Vực không những không suy giảm mà càng tăng cường thêm.

Võ giả ở hạ giới vốn cũng không có thế lực nào để dựa vào, thực lực lại tương đối yếu, dĩ nhiên sẽ là đối tượng bị bóc lột.

Đối với phi thăng giả không biết nội tình mà nói, bọn họ tràn đầy hi vọng đối với Thần Vực, nghĩ rằng đây là một thê’ giới tươi đẹp, là thiên đường của võ giả.

Nhưng mà sau khi bọn họ phi thăng mới phát hiện ra hoàn toàn không phải là như vậy.

Cho dù là võ giả bản địa ở Thần Vực cũng sẽ bị những võ giả ở cấp cao hơn bóc lột.

Muốn mở ra một lối thoát, nào có dễ dàng như thế?

Nếu muốn ở Thần Vực tu luyện tới võ giả đỉnh cao, đòi hỏi cần phải có nghị lực và thiên phú xuất chúng nhiều hơn.

Nếu không, chỉ có thế bị mọi người làm lu mờ.

“Này… chẳng lẽ ngoại trừ đào khoáng, thì không còn cách nào khác để có được điểm cống hiến à?” Hoàng Đào không nhịn được hỏi.

“Ha, có, đương nhiên là có. Nhưng mà ngươi cho rằng là ngươi có bản lĩnh để nhận được sao?” Lục quản sự khinh bỉ nói.

Ngày hôm này, Hoàng Đào đã bị đả kích vô số lần, có điều vẫn không nhịn được hỏi: “Lục quản sự, xin hãy cho biết!”

Lục quản sự khoát tay một cái nói: “Tiểu Dư, những cái này ngươi nói cho bọn hắn biết đi. Lão phu cả ngày đi giới thiệu những thứ này, phiền chết đi được!”

Dư Minh nói tiếp nói với Hoàng Đào: “Thân phận của các ngươi bây giờ, chỉ là cư dân tạm thời của Cổ Phong Thành. Chờ đến khi các ngươi tích được một nghìn điểm cống hiến rồi mới có tư cách trở thành cư dân chính của Cố Phong Thành. Đến lúc đó, các ngươi liền có thể giống như chúng ta, trở thành hộ vệ của CỔ Phong Thành. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể tìm những nghề nghiệp khác. Những nghề nghiệp này đều lấy điểm cống hiến làm thù lao, so với đào khoáng dĩ nhiên là sẽ thoải mái hơn. Nếu như các ngươi muốn đạt được điếm cống hiến bây giờ, vậy thì chỉ có thể nhận nhiệm vụ này rồi. Có điều ta nói cho các ngươi biết, tỉ lệ tử vong của nhiệm vụ này vô cùng cao. Cho dù là chúng ta cũng không dám tùy tiện nhận nhiệm vụ, đối với các ngươi mà nói…”

Ý nói chính là các ngươi quá yếu!

“Ha ha, Tiểu Dư ngươi nói kín đáo như vậy làm cái gì? Những võ giả vừa mới phi thăng như các ngươi, ta chưa từng thấy ai nhận xong nhiệm vụ mà có thể quay về!” Lục quản sự ở một bên bồi thêm một câu thật không đúng lúc.

Mọi người vừa nghe thấy, tâm trạng đều căng thẳng.

Tỉ lệ tử vong này, chắc cũng không quá cao chứ?

Lúc này Hoàng Đào đã không còn cách nào khác, nhiệm vụ trăm phần trăm phải chết, hắn dám nhận sao?

Vẫn là nên đi đào khoáng đi!

“Lục quản sự, không biết là có thể nhận nhiệm vụ ở chỗ luyện dược sư hay không?” Diệp Viễn không nói gì suốt từ đầu, bổng nhiên mở miệng hỏi.

Đối với cách quản lý của Cổ Phong Thành này, Diệp Viễn cũng không có gì ngạc nhiên.

Một thế lực muốn phát triển, đương nhiên là phải bóc lột lợi ích của võ giả ở tầng cuối cùng, để làm cho kẻ mạnh ngày càng mạnh hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK