Quân Thiên Vũ đứng bên cười khẽ một tiếng: “Diệp lão đệ, lời này của ngươi mà để những người phi thăng khác nghe được, không khéo tức đến hộc máu đấy! Bảy trăm điểm cống hiến này, bọn họ phải mất một, hai năm mới kiếm được. Mà ngươi, chỉ dùng có năm ngày thôi!”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Diệp huynh đệ nói đùa, Quân đại ca đây lăn lộn ở Cố Phong Thành này gần trăm năm, tài sản cả nhà mới được có hơn mười vạn điểm cống hiến. Dựa theo tốc độ kiếm điểm cống hiến của ngươi, chỉ vài năm là vượt mặt chàng ấy rồi!” Liễu Diệc Như che miệng cười nói.
“Đúng thế, Diệp huynh đệ ngươi đừng đả kích ta nữa! Quân đại nhân còn có tài sản phong phú chứ ta đây nghèo rách túi, cả nhà chỉ có chừng vài nghìn điếm cống hiến mà thôi!” Dư Minh ra vẻ khổ sở nói.
Dư Minh có mối quan hệ rộng trong CỔ Phong Thành này, muốn vậy thì phải hao phí một số điểm cống hiến lớn để duy trì. Cho nên những năm này, trong tay hắn căn bản không có bao nhiêu điếm cống hiến.
Diệp Viễn chỉ tới mới năm ngày đã kiếm được số điếm cống hiến gần bằng hắn, thật đúng là đả kích người khác.
Mấy ngày này Liễu Diệc Như đã khỏi hẳn, Quân Thiên Vũ liền đưa nàng tới cảm tạ Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Mười vạn điểm cống hiến mới đổi được thân tự do, yêu cầu này đúng là hơi biến thái. Những võ giả phi thăng lên đây, hẳn là đều phải hao tốn sáu, bảy mươi năm đi!”
Quân Thiên Vũ nói: “Cũng phải xem thực lực và tiềm năng! Có người phi thăng một ngày liền thích ứng được Thần Vực, sẽ tiến bộ rất nhanh, chỉ mất vài năm là có năng lực nhận nhiệm vụ. Làm nhiệm vụ chừng mười năm là có thể đổi được thân tự do. Còn những người không có tiềm lực, cho hắn trăm năm cũng chưa chắc tích góp được mười vạn điểm.”
Diệp Viễn gật đầu, sự thực đúng như
vậy.
“Xin hỏi… đây là nhà Diệp đại sư phải không ạ?”
Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
Diệp Viễn nghe được giọng nói này, lập tức mỉm cười nói với Dư Minh: “Dư đại ca, cơn tức này huynh có dịp xả ra rồi! Chừng nào huynh hài lòng thì chúng ta sẽ trao đổi điều kiện với hắn.”
Dư Minh nghe vậy, lòng thoáng run lên, cảm kích nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn biết, Diệp Viễn làm thế là để cho hắn có cơ hội lấy lại thể diện!
Những lời Cố Hồng nói ngày đó đã thực sự làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Dư Minh, đồng thời cũng hoàn toàn làm hắn tỉnh táo lại.
Những năm gần đây, Dư Minh vẫn luôn thận trọng duy trì các mối quan hệ trong Cổ Phong Thành này, dần dần cũng có được chút vị trí nhỏ.
Nhưng cho đến ngày đó, Dư Minh mới hiểu được rõ ràng rằng, thì ra trước nay hắn luôn chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản chẳng có ai để mắt đến hắn!
Dù cho ngươi có hiểu rõ mọi chuyện đến đâu, nếu không có thực lực thì vĩnh viễn vẫn không chiếm được sự tôn trọng của người khác.
Mấy ngay này hắn đi theo Diệp Viễn làm việc, thấy cảnh Diệp Viễn được những đại nhân vật mà hắn không dám nghĩ đến tôn xưng là thượng khách, thấy được Quân Thiên Vũ vừa cười nói chuyện phiếm vừa ra tay diệt sát Tống Phàn.
Chỉ khi thực lực chân chính mạnh lên rồi, mới có thể nhận được sự tôn trọng chân chính!
Dù cho hắn chỉ là một tiểu nhân vật chẳng đáng một xu, đi theo Diệp Viễn cũng vẫn nhận được đủ nhiều tôn trọng!
“Diệp huynh đệ, đa tạ.” Dư Minh cảm kích nói.