Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó, hắn lấy thần đan trợ giúp Cửu m Liên Thần Mạch của Lục Nhi tiến hóa thêm một bước thành Huyền m Thần Thể, cho nên mới có Lục Nhi của hiện tại.

Nhưng mà đoạn đường này Lục Nhi trải qua lại bị thua thiệt không nhỏ.

Tầm sư tỷ này chẳng những ghen ghét vì Lục Nhi xinh đẹp mà thiên phú tu luyện còn cực cao.

Thậm chí năm đó, bởi vì Lục Nhi làm trái với môn quy mà nàng lại treo ngược Lục Nhi lên đánh, đánh đến mức Lục Nhi xém chút nữa là chết rồi.

Nếu như không phải về sau được Nhị sư tỷ tương trợ thì sợ là Diệp Viễn đã không gặp được Lục Nhi nữa.

Đương nhiên, mặc dù Tầm sư tỷ này ghen ghét nhưng nàng cũng chỉ là nghe lệnh của người khác.

Người thật sự muốn đối phó Lục Nhi là đại sư tỷ Hà Tương Vân!

Về phần chủ nhân của Băng Vân Khuyết kia thì luôn có thái độ mặc kệ với những điều này.

Tuy rằng Băng Vân Khuyết là thế lực của nữ tử, nhưng dưới hoàn cảnh của Cực Bắc thảo nguyên thì phần lớn đều vì tư lợi, căn bản sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người phía dưới.

Trong Băng Vân Khuyết này, thật sự đối tốt với Lục Nhi cũng chỉ có Nhị sư tỷ Dương Phỉ Nhi.

Lần này, sở dĩ Tầm Khinh Linh đến tìm Diệp Viễn cũng là vì trong Cực Bắc thảo nguyên có một thiếu chủ của cỗ thế lực Thiên Tôn khác coi trọng Lục Nhi, lấy uy thế lợi lộc ra dụ chủ nhân của Băng Vân Khuyết, để nàng gả Lục Nhi.

Chủ nhân của Băng Vân Khuyết không chống cự nổi dụ hoặc, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Chỉ là, Lục Nhi lấy cái chết bức bách cho nên chủ nhân của Băng Vân Khuyết mới không đạt được mục đích.

Tâm tư của Lục Nhi đơn thuần, từ sớm đã bị đại sư tỷ Hà Vân Tương biết được tình ý của nàng dành cho Diệp Viễn, thế là nàng đề nghị chủ nhân của Băng Vân Khuyết bắt Diệp Viễn tới đây để uy hiếp Lục Nhi, ép bức Lục Nhi đi vào khuôn khổ.

Chủ nhân của Băng Vân Khuyết nghe xong thì mừng rỡ, lập tức đáp ứng.

Bởi vì biết nơi ở của Diệp Viễn cũng chỉ là một tòa Hoàng thành, cho nên nghĩ rằng phái Tầm Khinh Linh tới đã là dư xài.

Nhưng mà chủ nhân của Băng Vân Khuyết nằm mơ cũng không nghĩ tới, thực lực của Diệp Viễn hôm nay, giết Tầm Khinh Linh cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Huống hồ bây giờ thực lực của Thiên Ưng hoàng thành lại không hề yếu hơn so với Băng Vân Khuyết.

Buồn cười cho nhóm người Tầm Khinh Linh luôn tự cho là mình cường đại, ngay cả nghe ngóng cũng không thèm mà lại muốn đến bắt người, đến mức bị Diệp Viễn trực tiếp tiêu diệt.

"Các ngươi, rất giỏi!"

Thời điểm nói ra lời này, răng Diệp Viễn cắn chặt đến mức băng vỡ.

Ninh Thiên Bình cùng Bạch Thần đứng một bên nhìn thấy màn này cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Bọn hắn không biết Diệp Viễn nhìn thấy cái gì khi sưu hồn của Tầm Khinh Linh, nhưng bọn hắn lại thấy được biểu cảm tức giận rất ít thấy được trên người Diệp Viễn, có thể thấy được Diệp Viễn đã tức giận đến cực hạn.

"Đại... đại nhân tha mạng a!" Mấy nữ nhân kia làm gì còn nửa điểm bộ dáng cao ngạo, đều đã hoảng sợ tới cực điểm.

"Ha ha, Diệp mỗ cũng không phải là người lạm sát, chỉ là bình thường các ngươi đối xử với Lục Nhi như vậy, cho nên không thể lưu các ngươi lại được!"

Nói xong, Diệp Viễn vung tay lên đánh ra vài đạo kiếm khí, trực tiếp oanh tạc bốn người thành cặn bã.

Bốn người này đều là đồng lõa với Tầm Khinh Linh, thời gian một ngàn năm này cũng khi dễ Lục Nhi không ít lần, thậm chí còn nhiều lần suýt hại chết Lục Nhi, Diệp Viễn làm sao có thể lưu các nàng lại?

Giết xong bốn người, Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, cưỡng ép trấn định tâm thần lại, nói: "Mời mấy người Bạch Đồng tiền bối đến đây."

Nghe thấy Diệp Viễn muốn đi Cực Bắc, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.

Dù sao, đến loại địa phương kia thì không còn ai có thể nhận ra Diệp tông sư.

Lỡ như xảy ra điều gì bất trắc sẽ không tốt.

Bạch Đồng cau mày nói: "Hay là... ta đi chung với ngươi."

Diệp Viễn lắc đầu nói: "Bây giờ Thiên Ưng chỉ mới ổn định, thế lực khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm, nhất định phải có cường giả cấp bậc Thiên Tôn tọa trấn. Các ngươi đều ở lại đi, Thiên Bình đi cùng ta là được rồi."

Mang theo Bạch Đồng đi đương nhiên sẽ được bảo đảm nhiều hơn.

Thế nhưng Nam giới cũng không phải gió êm sóng lặng, bọn người Đan Ngọc Thiên Tôn luôn nhìn chằm chằm, không có một cường giả cấp bậc Thiên Tôn nào tọa trấn, Diệp Viễn không yên lòng.

Trải qua mấy năm giằng co đàm phán, Vạn Bảo lâu cùng Thiên Ưng lại gia nhập hội minh của Nam giới một lần nữa.

Trận chiến này hiển nhiên là Vạn Bảo lâu đạt được ích lợi lớn nhất, nhưng Thiên Ưng Hoàng Thành lại là đầu gió thịnh nhất.

Đây gọi là cây to đón gió, bọn người Đan Ngọc Thiên Tôn không có khả năng cam tâm bị áp chế như vậy, nói không chừng sẽ bày ra chiêu trò thiêu thân gì đó.

Bạch Đồng không chỉ là cường giả Thiên Tôn, mà còn là Đan Thần thất tinh, có hắn tọa trấn cho Thiên Ưng, Diệp Viễn sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

"Vân Dịch, vi sư không ở đây, địa phận Lĩnh Nam này do ngươi đến chủ trì. Nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì lập tức thỉnh giáo Bạch tiền bối, hiểu chưa?" Diệp Viễn phân phó.

Vân Dịch gật đầu nói: "Vâng, sư tôn!"


Sau khi sắp xếp xong hết thảy chuyện ở Thiên Ưng, Diệp Viễn lập tức mang theo Ninh Thiên Bình, hai người lên đường tiến về hướng Cực Bắc thảo nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK