Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiện tại, đã có thể chứng minh sự trong sạch của ta được rồi chứ?” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Sắc mặt đám người u Dương Vũ, u Dương Minh thay đổi mấy lần, không nguyện ý tiếp lời.

Mấy người Lạc Thanh Phong lại không hiểu, không khỏi hỏi: “u Dương đường chủ?”

u Dương Vũ cắn răng nhẹ gật đầu, xem như thừa nhận lời nói của Diệp Viễn.

Loại chuyện này không thể làm giả, hắn không thừa nhận cũng không được.

Lạc Thanh Phong nghe vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đã như vậy, tội danh trộm cắp đan phương của Diệp Viễn không thành lập. Chỉ có điều đan dược này chính là căn cơ của U Vân tông ta, Diệp Viễn ngươi không được bán ở trong thế tục nữa! Để đền bù hiếu lầm lần này, tông môn sẽ đưa tặng ngươi một vạn điểm tích lũy, hi vọng ngươi đừng bởi vì chuyện này mà có thành kiến với tông môn.”

Làm tông chủ một tông, lời này của Lạc Thanh Phong xem như uyển chuyển nói xin lỗi rồi.

Nếu là đệ tử bình thường, thấm tra xong cũng liền xong, làm sao tông chủ lại nói loại lời này? Nhưng Diệp Viễn khác biệt, hắn quá yêu nghiệt!

Thiên phú Diệp Viễn biểu hiện ra quá mức yêu nghiệt, nếu chứng minh Diệp Viễn cũng không phải là dụng ý khó dò, tất nhiên tông môn muốn toàn lực bồi dưỡng và lôi kéo!

Nhân vật thiên tài như vậy, là niềm hi vọng của tông môn, đương nhiên sẽ bị coi như trân bảo!

Diệp Viễn tự nhiên cũng sẽ không không biết điều, thi lễ với Lạc Thanh Phong nói: “Tông chủ cũng là vì cân nhắc an nguy của tông môn, Diệp Viễn làm sao có thể oán hận? Có điều… Xin hỏi tông chủ, vừa rồi đánh cược… Còn tính hay không?”

“Bá bá bá!”

Lời của Diệp Viễn vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diêu Thiên.

Một gương mặt mo của Diêu Thiên, xoát một cái liền đỏ bừng, kia là bởi quá mức kìm nén.

“Cái này…” Lạc Thanh Phong bị Diệp Viễn hỏi cũng không biết trả lời thế nào.

Mặc dù trình độ đan đạo của Diệp Viễn có chút vượt quá tưởng tượng, nhưng để một vị chuẩn Đan Vương bái Đan sư làm sư phụ, đến Lạc Thanh Phong cũng cảm thấy mất mặt thay cho Diêu Thiên rồi.

Nếu như vậy, sau này Diêu Thiên làm sao còn dám gặp người?

Diệp Viễn một mặt kinh ngạc nói: “Diêu trưởng lão, ngươi sẽ không không nhận nợ chứ? ừm, ta biết để một vị chuẩn Đan Vương bái ta làm thầy có chút khó khăn, nhưng là từ một khía cạnh nào đó, trình độ đan đạo của ta đã vượt qua ngươi rồi, cho nên ngươi bái ta làm thầy, có lẽ cũng nói qua được mà!”

Cái này tự nhiên là Diệp Viễn nói lời khiêm tốn, trình độ đan đạo của hắn sao lại chỉ có chút từ một loại khía cạnh nào đó vượt qua Diêu Thiên. Lấy trình độ của Diêu Thiên, xách giày cho Diệp Viễn cũng không xứng.

Có điều nhìn xem lão đầu tử kém chút giết mình kinh ngạc, trong lòng Diệp Viễn cũng có loại thoải mái không nói ra được!

Lúc này, Tiêu Kiếm chợt nhớ tới cái gì, nói nhỏ vài câu bên tai Lạc Thanh Phong.

Hai mắt Lạc Thanh Phong tỏa sáng, mở miệng nói: “Chư vị đường chủ, trưởng lão, chuyện ở nơi này đã xong, chúng ta còn đợi ở đây làm cái gì, còn không mau mau rời khỏi đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK