Đến lúc này, hần đã thản bất do kỷ rồi. Là tự Diệp Viễn vờ ngớ ngấn, nếu hẳn không nắm chắc cơ hội này, vậy chẳng phải lè hắn cũng đần như Diệp Viễn.
Có điều hân lo láng là Diệp Viền chỉ bãt hãn đến thử thực lực, đến cuối cùng vằn sẽ để cho Viên Phi ra tay giết mình.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Đổi lại là hán, hân châc chân sẽ làm như vậy.
‘Ngươi không cân lo lâng, Viên Phi và Nam Phong sư tý cũng sẽ không xuất thú. Chí cần ngươi có thế giết ta, đại khái cổ thế rời đi nơi này. Ta sẽ đế cho Viên Phỉ xem chừng Nam Phong sư tý, không cho nàng xuất thú.” Diệp Viền nhìn ra lo lắng cúa Tô Nhất Sơn, từ tốn nói.
‘Diệp Viễn, ngươi… ■ Nam Phong Chỉ Nhu lặp tức nhảy dựng lẽn, lại bị Viên Phl kéo lại.
Tô Nhất Sơn nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi cực kỳ vui mừng.
Mấy ngày nay hân đã quá oan uống rồi, sổng gàn hai mươi năm, cho tới bây giỏ hẳn chưa từng bị biệt khuất như thế.
‘Ha ha, Diệp Viền, đây là ngươi tự tlm, vậy cũng đừng trách ta không khách khl. Ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng vừa mới đột phá Linh Dịch cảnh thì đã có thế là đối thủ của ta chứ? Cũng không phái ta đang bồi luyện ngươi đâu đấy.” Tô Nhất Sơn cười như điên nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: ‘Nói nhâm nhiều quá, đến đi.”
‘Diệp Viền, ngươi muốn chết!” Tô Nhất Sơn nghiến răng nghiến lợi, đánh một quyền tới Diệp Viền.
Nếu lả thường ngày, chắc chắn Diệp Viễn sẽ tránh đi một quyền này. Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại không tránh không né, trực tiếp đánh ra một chiêu Bát Trọng Lãng, hai người trực tiếp đối kháng với nhau.
Oanh”Va chạm kịch liệt qua đi, hai người đều lui về sau mấy bước.
Trên mặt Tô Nhất Sơn tràn đầy chấn kinh: “Không phái ngươi vừa mới đột phá Linh Dịch Cánh sao, sao có thế mạnh như vậy?”
Chiêu thức của Diệp Viên, Tô Nhất Sơn đã quá quen thuộc rồi!
Điệp Lãng Ba Tâm chướng, Bát Trọng Lãng!
Nhung vấn đẽ là, Bát Trọng Lãng làm sao có thế có uy lực mạnh như vậy?
Trực tiếp đối kháng mới một chường của mình, vậy mà không rơi vào thế hạ phong!
Bát Trọng Lãng có mạnh hơn, cũng chỉ là võ kỹ cấp một mà thôi.
Diệp Viễn cũng chỉ là vừa mới đột phá Linh Dịch cảnh, một võ giả Linh Dịch tầng một, sử dụng võ kỹ cấp một, vậy mà có thế đánh ngang tay với võ giả Linh Dịch tầng bốn như mình?
Võ kỹ cấp một, mạnh như vạy từ lúc nào?
Linh Dịch tầng một, cũng mạnh như vậy từ lúc nào?
Diệp Viễn nhếch miệng, bất mãn nói: ‘Quả nhiên, võ kỹ cấp một đã không đủ dùng rồi!”
Diệp Viễn vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, ngoại trừ võ kỹ thân pháp « Linh Hư Phá Không » ra, tất cả VÖ kỹ còn lại bao gồm cả Tuyệt Dưoỉng Chỉ đều là võ kỹ cấp một.
Dùng võ kỹ cấp một đến đối chiến Linh Dịch tầng bốn, hiển nhiên có chút không đú dùng.
Vừa rồi một chướng này nhin như cân sức ngang tài, thật ra rõ ràng hân vẳn ớ vào thế yếu.
Diệp Viền nhận lực trùng kích lớn hơn so với Tô Nhất Sơn, khoảng cách lui lại cũng xa hơn.
Nam Phong Chỉ Nhu nhìn thấy như vậy không ngậm miệng được, cũng không vũng vảy trong tay Viên Phi nữa.
Rất hiến nhiên, một màn náy mang cho nàng rung động cũng không nhó.
Mặc dù một chướng vừa rồi kia cúa TÔ Nhất Sơn không phái một chướng mạnh nhất của hân, nhưng hắn cũng không có giữ lại thực lực.
Võ kỹ cấp hai trung cấp cộng thêm thực lực Linh Dịch tầng bốn, thấy thế nào kết cục cũng phải là Diệp Viễn bị trọng thương thổ huyết, thế nhưng Diệp Viễn chỉ là thối lui mấy bước mà thôi.
Nam Phong Chỉ Nhu chợt nhớ tới một chuyện, lớn tiếng hỏi: ’Diệp Viễn, ngươi đến cùng ngưng tụ mấy giọt Linh Dich?”
Nam Phong Chỉ Nhu vừa hỏi đến chuyện này, Tô Nhất Sơn cũng dựng lò tai lên, hân cũng rất hiếu kì đến cùng là bảy giọt hay là tám giọt.
Diệp Viễn không quay đau lại, chỉ thản nhiên nói: ‘Chín giọt.*
Tô Nhất Sơn trợn tròn mât: “Chín… Chín giọt? Không thế nào! Trên đời này, làm sao có thế có người ngưng tụ ra chín giọt Linh Dịch, đan điền cỏn không cỏ bị vỡ tung?”