Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Văn Cường đang định đạp, lại đột nhiên đổi ý, nói với Diệp Viễn: “Ngươi đạp trước xem!”

Quân Thiên Vũ nghe vậy, lập tức biến sắc, nói: “Hay là để ta thử!”

Diệp Viễn xua tay ra hiệu ngừng lời, chân đạp mạnh một cái.

“Rắc rắc…”

Một khắc sau, một màn khiến mọi người há hốc miệng đã diễn ra.

Trên con sông Nhược Thủy, bỗng hiện lên từng đài sen! Vị trí mỗi đài sen đều cực kì hỗn độn, nhưng mỗi cái đều cách nhau một khoảng xấp xỉ.

Những đài sen này nổi trên Nhược Thủy, nối thẳng sang bờ bên kia.

“Rốt cuộc động phủ này là thuộc sớ hữu của người nào nhỉ, thủ đoạn thật thần kỳ! Có những đài sen kia, chúng ta có thể sang bờ được rồi.”

Một gã võ giả Vô Lượng cảnh kích động, nhấc chân định đạp thử lên xem đài sen có đủ kiên cố hay không.

“Đừng dẫm!” Diệp Viễn hô lớn, nhưng đã muộn.

Tay võ giả Vô Lượng cảnh kia đã đạp hụt chân, rơi tõm vào lòng sông rồi.

“Ục ục ục…”

Võ giả Vô Lượng cảnh kia không kịp kêu một tiếng đã bị Nhược Thủy nuốt chửng.

Mọi người chứng kiến cảnh này đều vô cùng kinh hãi.

Bùi Văn Cường nghiến răng nói: “Tiểu tử, ngươi dám chơi ta? Đài sen này căn bản không phải dùng đế qua sông.”

Diệp Viễn bất đẳc dĩ nói: “Thủ hạ của ngươi quá gấp gáp, ta đã kêu đừng có dẫm, hắn lại còn cố tình dẫm, ta còn có thể làm thế nào?”

“Ngươi!” Bùi Văn Cường cứng họng không cãi được.

Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe rất rõ, đúng là Diệp Viền đã kêu dừng, có điều hắn kêu ‘chậm một chút’ mà thôi.

Diệp Viễn tính toán thời gian vừa đúng, ngay cả Bùi Văn Cường cũng không bắt bẻ được gì.

“Tiểu tử, đừng có chơi chiêu với ta nữa, nếu không ta ném ngươi xuống đó làm bạn với hắn đấy.” Bùi Văn Cường đe dọa.

“Ngươi ném thử xem, ta muốn xem ngươi định sang sông kiểu gì! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đài sen này vừa thực lại vừa ảo, đi nhầm một bước là sẽ rơi vào Nhược Thủy ngay!” Diệp Viễn nói.

“Ngươi có ý gì?” Bùi Văn Cường trầm giọng hỏi.

“Những đài sen này đúng là vật để qua sông, chỉ có điều mỗi một đài sen đều được luyện chê’ bằng một thủ pháp đặc thù, trên mặt mỗi đài sen đều được khắc trận pháp. Những đài sen này xếp cùng một chỗ sẽ hợp thành một trận pháp cỡ lớn. Nếu không hiểu phương pháp thông quan thì sẽ đạp hụt chân, rơi vào trong sông như tay thủ hạ kia của ngươi đó.” Diệp Viễn giải thích.

Mọi người nghe được đều hít một hơi lạnh, không thể ngờ trên đời còn có thứ huyền ảo như vậy.

Xem ra người thời nay thật đúng là không so được với thủ đoạn của võ giả thời thượng cổ.

“Có nghĩa là, ngoại trừ Diệp Viễn ngươi, không ai có thể qua con sông này?” ứng Thiên Nhai hỏi.

Diệp Viễn nhún vai đáp: “Ta không có nói vậy, chẳng phải ở đây còn có một đại sư về trận pháp đó sao, chưa biết chừng hắn cũng có biện pháp gì đấy.”

Mọi người liền quay sang phía Hạ Thư Minh, mặt Hạ Thư Minh nóng bừng lên. Đương nhiên hắn cũng nhận ra những đài sen này là do trận pháp tạo thành, nhưng nếu muốn mượn đài sen này qua sông, hắn không dám chắc mình có thể làm được.

“Bớt lằng nhằng đi! Hiện tại bắt đầu qua sông, ngươi lên đài sen trước!” Bùi Văn Cường tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói.

“Được được được, nắm đấm của ngươi cứng, ngươi nói cái gì thì là cái đó.” Diệp Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ, đi tới trước hàng đài sen thứ nhất.

Tất cả mọi người nín thở nhìn, cùng đợi Diệp Viễn bước ra bước đầu tiên!

Thực ra nhóm người Bùi Văn Cường cùng với Hạ Thư Minh đều mong Diệp Viễn ngã luôn xuống sông là hay nhất, nhưng bọn họ lại lo nếu Diệp Viễn rơi xuống, bọn họ thực sự không có cách nào qua sông, vậy chỉ còn cách ở chỗ này chờ chết.

Diệp Viễn không bước ngay lên đài sen mà chậm rãi nhắm hai mắt lại, toàn thân tiến vào Không Minh cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK